Được được, xem hết, xem hết ...
Diêu Nhất Minh nghe thấy bên tài truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của ông chủ thì trong mắt lộ ra ý cười hâm mộ. Sau khi anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo bản năng đưa tay sờ bình ngọc nhỏ trong túi mình, trong mắt dần dần toát ra một tia kiên nghị.
Ông chủ có ngày hôm nay cũng dựa vào sự phấn đấu và liều mạng của bản thân hắn, chỉ cần cố gắng, sau này nhất định cũng có cơ hội. Ông chủ là một người rất trọng tình cảm, chỉ cần mình có thể luôn lấy được sự tín nhiệm của hắn, vậy thì ông chủ chắc chắn sẽ không để thình chịu thiệt. Sau này đan dược tu luyện và tài nguyên trong viện mình cũng sẽ không thiếu.
Cộng thêm sau này ít nhất ông chủ sẽ chấp chưởng vị trí quyền lực cao nhất trong viện ba bốn chục năm. Nếu có cơ hội như vậy mà mình còn không thể nổ lực leo lên được thì hơi vô dụng quá rồi.
Say gối đầu trên gối mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ.
Có lẽ chỉ cần hai, ba mươi năm nữa mình cũng có thể như vậy. Nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp toát ra xuân quang mê người ban nãy, Diêu Nhất Minh khẽ cười một tiếng, những thứ này sau này mình cũng sẽ có.
- Nhất Minh, liên lạc với Ban liên lạc bên ngoài bảo họ tìm cho tôi hai con hổ, đúng rồi, còn phải có cả mấy con hổ con nữa, phải chuẩn bị xong cho Tiểu Bảo trước khi chúng ta đến.
Nghe giọng nói bất đắc dĩ của ông chủ truyền đến, Diêu Nhất Minh vội vàng đáp một tiếng, sau đó liền lấy ra điện thoại vệ tinh, bắt đầu liên lạc với Ban liên lạc bên ngoài.
Lúc này trong khoang phục vụ của máy bay, hai nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên ghế, chụm đầu với nhau, khẽ cười bàn luận.
- Thế nào? Diêu tiên sinh đó thật sự không tệ đúng không?
Một nữ tiếp viên hàng không cười hì hì nhìn đồng nghiệp nói:
- Nếu cậu không lên, tớ lên đấy!
Hừ, ai tranh voi cau chu. Muon đi thì cau đi đi. Anh ta chỉ la mot thư ký quen thôi mà.
Nữ tiếp viên hàng không khác thấp giọng hừ một tiếng nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!