Chu Thế Dương chần chừ một chút rồi chậm rãi đưa tay bưng ly trà, sau khi cảm nhận được tia ấm áp từ bàn tay tiếp xúc với ly thì cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi, hai tay nắm chặt ly trà.
Hơi trà nóng chậm rai bốc lên, một hương trà thơm ngát dần dần tỏa ra. Chu Thế Dương ngửi thấy mùi thơm quen thuộc thì không kìm được hít một hơi thật sâu. Sau khi Chu Thế Dương hít hương trà kia thì tinh thần uể oải và hoảng hốt chợt rung lên ...
- Đúng là Thanh Tâm trà ...
Chu Thế Dương chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, sau đó vội vàng nâng ly trà lên miệng, bất chấp nó còn hơi nóng, uống một hớp lớn.
Sau khi hớp trà nóng này xuống bụng, Chu Thế Dương cực kỳ thoải mái chậm rãi thở ra một hơi nhắm hai mắt lại; cảm thụ hương thơm của trà. Sau khi nước trà đi vào bụng thì sinh ra hiệu quả, đầu óc dần tỉnh táo, cảm giác thư thái khiến mặt Chu Thế Dương khẽ co rút hai cái.
Trước kia lão chẳng thèm để ý đến Thanh Tâm trà này. Sau khi lên Ủy viên Hội đồng viện, trên căn bản ngày nào cũng được cấp Thanh Tâm trà. Một hai năm đầu còn cảm thấy mới mẻ, nhưng hai năm sau thì chẳng thấy có gì đặc biệt nữa.
Cứ uống liên tục như vậy mười mấy năm, nhưng không ngờ, tới giờ, chỉ uống một ly Thanh Tâm trà mà ngày thường hay uống nhất lại khiến người ta có cảm giác vô cùng hưởng thụ.
- Haizz ...
Nghĩ tới đây, Chu Thế Dương không kìm được thở dài. Có vài thứ quả nhiên sau khi mất đi rồi mới cảm thấy quý trọng.
Giang Nguyên thì không nhanh không chậm uống một ngụm trà, giống như không hề để ý Chu Thế Dương sẽ nói gì, hoặc là muốn nói cái gì vậy.
La Dương Sinh bên cạnh thấy vẻ bình tĩnh này của Giang Nguyên thì tuy hơi lo lắng nhưng vẫn miễn cưỡng làm ra vẻ bình tĩnh. Đi theo chủ thế nào thì phải có phong cách làm việc giống chủ đó ...
- Phù ...
Chu Thế Dương lại uống một hớp trà lớn, thở phào một cái, cuối cùng cũng phấn chấn hơn. Lão ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nguyên, thấy Giang Nguyên vẫn bình tĩnh uống trà liền chậm rãi nói:
Chuyen Long Sơn nam đó và chuyen lần này, tôi đều có thể nói kỹ một lượt, nhưng những thứ khác thì không cần phải suy xét nữa ...
- Chủ tịch, thật sự không hỏi nữa?
La Dương Sinh đang sửa sang lại bản ghi chép, theo Giang Nguyên ra khỏi cửa xong liền nghi ngờ nói:
- Nếu Chu Thế Dương đa noi nhung chuyen nen noi rồi, vay sao khong hỏi tiếp ...
Giang Nguyên cười lãnh đạm, nói:
- Mỗi một người đều có giới hạn của mình ... Lần trước chẳng qua tôi chỉ tung chiêu bất ngờ mới có thể lấy được vài thứ mình muốn trong tình trạng Chu Thế Dương không tự ý thức được ... Bây giờ Chu Thế Dương đã có suy nghĩ khác rồi. Với tâm thái của lão hiện giờ, chỉ cần chuyện lão không muốn làm thì sẽ không thể nào ép buộc được lão ...
- Tôi kiên nhẫn đợi lâu như vậy, cho lão một ly Thanh Tâm trà, có thể đổi lấy sự phối hợp này của lão là tương đối hài lòng rồi ... Còn những chuyện khác, chúng ta không cần lãng phí thời gian ..
Giang Nguyên hơi cười nói:
- Chúng ta có thể tìm những cách khác ... Chang hạn hỏi Hồ Giang bọn họ tình hình bây giờ như thế nào.
Rất nhanh, La Dương Sinh liền không thể không bội phục những lời của Giang Nguyên có lý. Vì dưới sự đốc thúc của La lão y sư La Thiên Minh, Hồ Giang và Lý Khải đã tiến hành chỉnh đốn nội viện, đã có được tiến triển mới.
Dĩ nhiên, để giúp Giang Nguyên tìm được chứng cứ hai người Hồ, Đào tham dự vào chuyện này, ba người cũng tương đối tốn công.
Hồ y sư là Y sư nhất phẩm, tuy trong chuyện phản bội viện lần này không có hành vi phản bội viện rõ ràng, giống như chỉ đứng về phía Chu Thế Dương trong tình huống không biết chuyện. Nhưng những người sáng suốt đều thấy được vài điểm không bình thường.
Có điều những điều tra nhằm vào hai người này vẫn chưa có tiến triển gì ...
Là kẻ bị tình nghi, đãi ngộ của Hồ y sư tốt hơn Chu Thế Dương rất nhiều. Lão ngồi trong ghế bọc mềm ở phòng thẩm vấn, còn có trà nóng và trái cây, giống như chủ khách đang trò chuyện tán gẫu vậy.
- Hồ y sư ... Ông chắc chẳn ông không biết chuyện Chu Thế Dương phản bội viện chứ?
Lúc này Giang Nguyên rất chuyên nghiệp, ngồi trước bàn, nghiêm nghị nhìn Hồ y sư đối diện, trầm giọng nói.
- Dĩ nhiên ... Trong tình huống đó, Chu Thế Dương thân là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, những gì ông ta nói, cùng với một vài quyết định ông ta làm, chúng tôi đều nên ủng hộ và tán thành ...
Hồ y sư sắc mặt âm trầm nhìn Giang Nguyên, nói:
- Chủ tịch Giang ... Cậu còn muốn tôi nói mấy lần nữa đây? Tôi nói cậu biết, tuy tôi bị Chu Thế Dương lừa gạt, nhưng tôi cũng là Uy viên Hội đồng viện, tôi có quyền đưa ra quyết định và phán đoán như vậy!
- Hồ y sư ... Tôi biết ông là Ủy viên Hội đồng viện, nhưng ông cảm thấy ông là một Ủy viên Hội đồng viện mà nói như vậy thì có xứng với chức vụ của mình không?
Giang Nguyên bình tĩnh nói tiếp:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!