La Thiên Minh đứng bên cạnh cũng gật đầu:
-Ừm, được rồi, trước chung ta nên chon một nơi có tam mắt tốt, sau đó bắt đầu thôi.
- Vâng, La lão.
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên, mọi người chậm rãi men theo một sơn đạo đi về phía trước. Diêu Nhất Minh thì đi cùng Tiểu Bảo, đi đằng sau cách đó không xa, thỉnh thoảng lại đùa giỡn với cỏ dại và nhánh cây xung quanh, chọc cho Tiểu Bảo không ngừng cười vui vẻ.
Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đi đang sau lưng mọi người, thỉnh thoảng nhìn Tieu Bao cach đo không xa, sau đo lại vội vang theo chan mọi nguời tien lên.
Một nữ nhân viên làm việc tại vườn trồng thuốc, nhìn biểu hiện do dự của hai người, liền lên tiếng trấn an:
- Hai vị tiểu thư đừng lo lắng. Đồi núi chung quanh đây đã được nhân viên an ninh của chúng ta kiểm tra cách đây hai tiếng. Hơn nữa xung quanh còn có cao thủ ngoại viện, cho nên không cần lo lắng cho sự an toàn của tiểu công tử.
Nghe nữ nhân viên giải thích, lúc này hai người mới thoáng yên tâm, sau đó tiếp tục đi theo những người kia.
Giang Nguyên vừa đi vừa tùy ý chạm vào cách nhánh cây, thậm chí không ngừng hít hít mũi, gương mặt hiện lên chút mê say.
Đây đúng là một nơi rất tốt. Tin tức truyền đến từ trong không khí khiến cho người ta phải say mê, hoàn toàn tốt hơn so với ngọn núi đằng sau thôn của hắn không biết bao nhiêu lần. Không hổ danh là vườn trồng thuốc của Thiên Y Viện.
Tất cả đều chú ý đến cử động và biểu hiện trên gương mặt của Giang Nguyên, sắc mặt người nào cũng lấy làm kỳ lạ. Giang Nguyên hoàn toàn đến đây là để du lịch, không hề lo lắng đến mục đích thật sự của chuyến đi này. Chẳng lẽ hắn tự tin đến như vậy sao?
Chu Thế Dương tất nhiên hừ lạnh, khinh thường nói:
- Làm bộ. Tiểu tử cậu cứ làm bộ tiếp đi. Chờ lát nữa cậu chứng minh không được, có khóc cũng chẳng ai thương đâu.
Trong tâm trạng phức tạp của mọi người, không bao lâu sau, mọi người đã leo lên một ngọn núi nhỏ.
- Mảnh đồi đối diện, địa thế hẹp, có thể đón ánh nắng mặt trời, trời mưa cũng không bị đọng nước, có thể sản xuất được không ít dược vật.
Đứng trên một tảng đá to, người đàn ông trung niên chỉ mảnh đối gần trăm thước phía trước, mỉm cười giới thiệu với mọi người.
- Ừm.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, mọi người đều gật đầu. Nếu vườn trồng thuốc của viện được như vậy, tất nhiên là không thiếu cho sản xuất thuốc.
Thấy mọi người gật đầu, người đàn ông trung niên liền mỉm cười nói tiếp:
Nhưng ba ngày trước, manh đồi nay đa được hai người hai thuốc của chúng tôi hái qua một lần. Dược vật còn lại hẳn sẽ không quá nhiều.
Nghe lời người đàn ông trung niên nói, tất cả mọi người đều hiểu ý. Nếu ba ngày trước đã được hái qua, trên căn bản sẽ không còn dược vật tốt tồn tại.
Nghe người đàn ông giới thiệu, mọi người đều gật đầu nhìn Giang Nguyên, không biết Giang Nguyên định chứng minh như thế nào.
Giang Nguyên khẽ cười một tiếng, chậm rãi tiến lên, nhìn mảnh đồi trước mặt. Nhìn trước mặt là các loại dây leo xanh tốt cộng thêm một số các cây không tính là quá cao, hít một hơi thật sâu, nói thầm:
- Thiên phú Thanh chướng khởi động.
Trong đầu liền vang lên một tiếng nhắc nhở.
- Thiên phú Thanh Chướng khởi động.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!