- Như thế nào?
Nghe Từ Khải Liễu nói xong, Giang Nguyên nhìn mọi người, sau đó nhìn Chu Thế Dương một cái, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt:
- Được, tôi không có ý kiến.
- Không có ý kiến?
Nghe giọng nói dứt khoát của Giang Nguyên, mọi người sửng sốt một chút. Bọn họ cho rằng Giang Nguyên sẽ lấy lý do này lý do nọ để không đáp ứng. Cho dù đáp ứng cũng sẽ nói cần bao nhiêu thời gian. Nếu có người không đáp ứng, lại bắt đầu tiếp tục thảo luận vòng kế tiếp.
Nhưng sao cũng không nghĩ đến Giang Nguyên lại dứt khoát đến như vậy.
Ngay cả Chu Thế Dương cũng sửng sốt, lập tức cười lạnh, nhìn Giang Nguyên,
nói:
- Cậu thật sự đồng ý?
- Tại sao tôi lại không đồng ý chứ?
Khoe miệng Giang Nguyên nhếch lên, nhìn Chu Thế Dương, nói.
- Được, nếu cậu đồng ý, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nói đến đây, Chu Thế Dương cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhưng để phòng ngừa cậu giở trò bịp bợm, những biện pháp cần thiết cũng phải thực hiện hết.
- Quả nhiên.
Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu. Chu Thế Dương không đơn giản chỉ nói miệng không.
Giang Nguyên cũng chỉ mỉm cười, không nói tiếng nào.
Nhìn bộ dạng tỉnh rụi của hắn, Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng khinh thường, cười nhạt nói:
Để phòng ngừa cậu giở trò lừa bịp, khi cậu đi hai thuốc phải có người giám sát đi cùng, đồng thời phải có thời gian hạn định.
Giang Nguyên cau mày, sau đó nói: