Cái gì? Trưởng phòng Lưu, phòng Giám sát các người nói đùa à? Lý do như vậy mà ông cũng có thể tin?
Chu Thế Dương ngồi trước bàn trong phòng họp chỉ thiếu điều không vỗ bàn. Nếu không phải cố ky người nói là Lưu Mộc Dương, đánh giá bây giờ ông đã muốn chửi cha mắng mẹ rồi.
Lưu Mộc Dương nói:
- Phòng Giám sát không cách nào chứng minh được ủy viên Giang Nguyên đang nói dối. Mọi người đều biết, trong một khoảng thời gian rất dài, Tế Thế Đỉnh đều ở bên cạnh Giang Nguyên. Cho nên, nếu nói cậu ấy đã luyện Hồng Vân Đan cũng có lý. Cho nên tôi đem những tài liệu này gửi lên Hội viện ủy để mọi người thảo luận. Nếu mọi người cảm thấy không có vấn đề, như vậy phòng Giám sát sẽ tiến hành kết án. Nếu có người cảm thấy có vấn đề, như vậy cứ nói ra, chúng ta thảo luận với nhau. Dù sao Giang Nguyên cũng là Ủy viên hội Viện ủy. Chuyện này cũng không phải một mình phòng Giám sát quyết được.
- Dĩ nhiên không thể kết án rồi. Tình huống như vậy làm sao mà phục chúng?
Nghe Lưu Mộc Dương nói, Chu Thế Dương tức giận lên:
- Lời này nói ra, không chỉ chung ta không tin, chỉ sợ ngay cả những y sĩ thực tập cũng không tin.
Lưu Mộc Dương cười nhạt, sau đó nhìn Chu Thế Dương, nói:
Lao Chu, neu ong cam thay khong thich hop, ong co the noi len y kien của mình.
Mọi người bên cạnh cũng quăng ánh mắt về phía Chu Thế Dương. Mọi người cũng cảm thấy kết quả mà Lưu Mộc Dương nói có chút kỳ quái. Nhưng lời của ông ấy cũng có lý. Phòng Giám sát cũng không cách nào chứng minh Giang Nguyên nói dối. Ông nói như vậy cũng là chuyện bình thường. Mọi người dường như cũng không nghĩ ra được biện pháp chứng minh.
Sắc mặt Chu Thế Dương trầm xuống:
- Nếu Giang Nguyên nói những dược liệu đó đều do chính han hai hoac mua. Như vậy chúng ta sẽ bảo hắn đi tìm cho chúng ta mấy quả Hồng Vân. Chỉ cần hắn có thể tìm được, tôi sẽ thừa nhận Hồng Vân Đan là do chính hắn luyện.
Nghe Chu Thế Dương nói, tất cả mọi người đều nhìn nhau. Mặc dù cảm thấy biện pháp này của Chu Thế Dương không quá tin cậy nhưng đó cũng là một biện pháp chứng minh Giang Nguyên trong sạch.
Nhìn biểu hiện của mọi người, Chu Thế Dương có chút tự đắc, nói:
Nếu mọi người có đề nghị nao khac thì cu noi ra. Du sao toi cam thay neu Giang Nguyên có thể tìm được mấy viên Hồng Vân bên ngoai, như vậy tôi sẽ tin hắn.
Nói đến đây, ánh mắt Chu Thế Dương có chút rét lạnh, nói:
Nếu không tìm được, chứng minh han noi lao. Chuyen nay phong Giam sát sẽ phải truy xét. Đồng thời còn phải tính thêm tội lừa dối.
Nghe Chu Thế Dương nói xong, bốn người còn lại đều im lặng. Nếu chỉ dựa vào biện pháp của Chu Thế Dương, nếu Giang Nguyên thật có thể tìm được Hồng Vân quả, hết thảy sẽ vô sự. Nhưng nếu không tìm được, Giang Nguyên còn phải cộng thêm tội danh lừa dối. Đối với Giang Nguyên mà nói, chuyện sẽ tương đối nghiêm trọng.
Mọi ngưoi đeu trầm ngam. Chu Thế Dương lo đang nhìn Ninh Han Dân bên cạnh, ánh mắt lóe lên sự đắc ý. Sau đó nhìn mọi người, hừ một tiếng:
Ý kiến của tôi là như vậy, không biết mọi người có đồng ý hay không?
Ninh Hán Dân vẫn tỉnh bơ. Lúc này Liêu Long Căn cau mày, trầm ngâm một chút, rồi nhìn Từ Khải Liễu nói:
- Viện trưởng, nếu lão Chu đã đưa ra đề nghị như vậy, chúng ta nên nghe Giang Nguyên giải thích một chút. Nếu cậu ấy đồng ý, chuyện này xem như không còn vấn đề gì lớn. Nhưng nếu cậu ấy không đồng ý, nhất định phải nói ra đầy đủ lý do. Không biết Viện trưởng cảm thấy như thế nào?
Liêu Long Căn vừa nói xong, Chu Thế Dương liền cau mày, đang định mở miệng phản bác, Từ Khải Liễu đã lên tiếng:
- Chuyện này có thể được. Tôi đồng ý với ý kiến của lão Liêu.
Thấy Từ Khải Liễu đồng ý, mặc dù Chu Thế Dương cực kỳ bất mãn nhưng cũng không cách nào phản đối. Bởi vì ông ta biết rõ, cho dù ông ta có phản đối, chỉ cần Lưu Mộc Dương đồng ý, hơn nữa chưa đến lúc cần thiết, ông ta cũng không muốn phản đối Từ Khải Liễu.
- Hừ, ta không tin Giang Nguyên thật có thể tìm được Hồng Vân quả.
Thấy mọi người đã không phản đối, Từ Khải Liễu liền cho người thông báo Giang Nguyên đến tham dự.
Lúc này Giang Nguyên đang ở nhà, dẫn Tiểu Bảo cùng với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đi dạo trong vườn hoa.
Mặc dù không khí rất vui, nhưng Tuyên Tử Nguyệt vẫn có chút lo lắng. Giang Nguyên nhìn thấy cũng chỉ có thể cười khổ. Với tính cách của cô, chỉ cần chuyện còn chưa được giải quyết hoàn toàn, chỉ sợ sẽ rất khó thoải mái, tâm tư không đơn thuần như Phan Hiểu Hiểu.
Nhưng chuyện này cũng không cần kéo dài bao lâu. Hắn rất nhanh có thể giải quyết xong.
Nhân viên của Viện ủy đã đến, thấy Giang Nguyên đang ở trong vườn hoa, lập tức cung kính nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!