- Trước mắt còn chưa có đủ chứng cứ ...
Nghe thấy miệng Từ Khải Liễu nói ra những lời này, Giang Nguyên nhún vai, trên mặt lại hiện lên một tia cười khẽ, sau đó hé miệng nói:
Tôi biết ngài se nói những lời này. Hai mươi may nam đã trôi qua, với địa vị và thực lực của bọn họ, muốn rửa sạch tất cả chứng cứ cũng không phải việc gì khó ...
- Hiện tại vị kia đã phát hiện ra một số chuyện không ổn, bắt đầu ra tay với tôi rồi ... Nếu như xử lý không ổn, rất có khả năng chó cùng dứt dậu ... Ngài cũng không lo lắng sao?
Từ Khải Liễu đưa tay cầm chiếc chén giữ nhiệt màu vàng sậm trên bàn, chậm rãi uống một ngụm, sau đó nhìn về phía Giang Nguyên, lắc đầu nói:
- Bọn họ là thành viên viện ủy hội, nếu không có chứng cứ chính xác thì dù là tôi hay Mộc Dương cũng không dễ dàng định tội bọn họ được ...
Giang Nguyên hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi thở dài nói:
- Nếu từ tình huống trước mat thì muốn tìm chứng cứ chac sẽ tương đối khó khăn ... Chẳng lẽ ngài và Bộ trưởng định cứ để kéo dài như vậy sao?
- Chẳng qua nhiều nhất cũng chỉ còn lại thời gian một tháng, cuối cùng cũng phải có một kết cục ... Phía tôi thì cũng chẳng sao cả, nhưng ngài và Bộ trưởng tốt nhất nên bố trí sẵn ... Nếu không tới cuối năm mà vẫn chưa giải quyết được, thật ra tôi cảm thấy chuyện sẽ càng phiền toái hơn!
- Chúng tôi sẽ suy nghĩ ...
Ánh mắt Từ Khải Liễu phức tạp nhìn Giang Nguyên một cái, thở dài nói:
- Dù sao hai người bọn họ mấy nam nay coi như không có công lao cũng có khổ lao. Về sau xử lý bọn họ thế nào cũng cần phải tính toán cân nhắc thật kỹ ... Mà bên kia cũng phải tán thành mới được ...
Giang Nguyên nhún vai. Những việc này không đáng để hắn phải đau đầu. Lập tức nhìn giờ, thấy cũng qua một hồi rồi, hắn liền nâng chén trà uống hai ngụm lớn, để nước trà làm ấm bụng, sau đó mới đứng dậy nói:
Được rồi ... Vậy thì toi về trưoc đay ... Dù sao thì ngai va Bộ trưong cung tranh thủ thời gian thôi.
Nhìn Giang Nguyên đi ra ngoài cửa, trên mặt Từ Khải Liễu cũng lộ một tia bất đắc dĩ và đau đầu nhàn nhạt.
Giang Nguyên đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng rồi, cả đường đi chậm, mặt cũng không lộ vẻ thoải mái lắm, lại còn có một tia lạnh lùng, khiến cho một số người tự nhận là thông minh sáng suốt nhìn cẩn thận một chút liền phát hiện ra loại ánh mắt này giống như là bất đắc dĩ và bất mãn.
Vẻ mặt lạnh nhạt như thế duy trì cho tới khi Giang Nguyên tiến vào khu vườn nhỏ trước nhà mình mới thôi ...
- Thế nào? Thằng ranh kia đã biết khổ chưa?
Ánh mắt Chu Thế Dương hơi lạnh lùng, nhìn cấp dưới đối diện, trầm giọng nói.
- Đúng thế ... Chu tổng. Thẳng ranh này bị Ban giám sát hẹn nói chuyện nửa giờ, sau khi đi ra liền tiến thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng ... Lúc từ phòng làm việc của viện trưởng đi ra, sắc mặt hắn hơi hổ thẹn, xem ra là đụng phải tường rồi!
Người cấp dưới kia vội vàng trả lời.
- Hừ ... Đó mới chỉ là bắt đầu thôi. Tôi sẽ chờ xem dáng vẻ lo lắng rối bời của thằng nhãi này ...
Nghe thấy những lời này, rốt cục sắc mặt Cố tiên sinh cũng thoáng dễ nhìn hơn hai phần, sau đó hừ khẽ một tiếng nói:
- Bảo bố trí người, chuẩn bị tung tin đồn ra ... Tôi xem thang ranh này rốt cục có thể chống cự bao lâu!
- Vâng, thưa Chu tổng!
Chờ cấp dưới đi ra ngoai rồi, Chu Thế Dương đưa tay cầm điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.
- Tôi đã nói với ông rồi ... Hiện tại chúng ta là người trên một chiếc thuyền, nếu tôi xảy ra vấn đề, ông cũng tuyệt đối không chạy thoát ... Hiện tại rất có khả năng Ban giám sát đang điều tra hai người chúng ta ... Cho nên giờ ông nên chuẩn bị sẵn đi ... Nếu không mười mấy năm tâm huyết của chúng ta sẽ bị hủy trong chốc lát, ông không đau lòng nhưng tôi cũng không nguyện ý đâu ...
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới truyền tới một giọng nói:
- Tôi biết rồi ...
Biet là tot rồi ... Phía ben Hồ Quang Duong toi cung se tien hanh bí mat liên lạc, dò xét thử xem. Tôi cũng không tin là ông ta thật sự đã phục rồi!
Chu Thế Dương lạnh lùng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!