- Anh cố gắng vất vả một chút ...
Bị Cửu Vĩ nói một hồi như vậy, sự tức giận trong lòng Giang Nguyên mới thoáng tiêu tán đi hai phần, gật đầu nói:
- Biết rồi, biết rồi ... Đừng nhắc đi nhắc lại nữa ... Tôi cố hết sức là được!
- Vậy tốt ... Tôi không làm phiền anh nữa, đi trước đây ... Tôi cố gắng đi ra một lần, tiêu hao không nhỏ ...
Cửu Vĩ vừa dứt lời, chỉ thấy bóng hình khổng lồ kia mờ dần, sau đó Giang Nguyên liền bị đá ra khỏi không gian kia.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Nguyên tỉnh lại rồi, nhìn Thú Thần Bát đã rơi vào túi trên đầu giương mình, không nén nổi thở dài. Sáng sớm đã thấy khoản nợ này, thật sự khiến tâm tình người ta không tốt nổi.
Cười khổ một tiếng, sau đó hắn liền rời giường rửa mặt, tiếp đó liền đi ra ngoài cửa.
- Ba ba ...
Vừa mới ra khỏi phòng liền thấy Tiểu Bảo đang ôm một quả bóng lăn qua lăn lại trên ghế salon. Thấy hắn đi ra, nó vội vàng mang quả bóng tới, cười tủm tỉm vươn hai tay mũm mĩm về phía Giang Nguyên.
- Ôi ... Con trai ngoan của tôi ...
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tiểu Bảo, chút tâm tình tăm tối của Giang Nguyên cũng tan biến trong nháy mắt, cười ha hả bước tới, đưa tay ôm Tiểu Bảo, thơm mạnh lên cái má bầu bĩnh của nó hai cái, chọc cho Tiểu Bảo cười khanh khách không ngừng, lúc này mới nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt đang đi từ phòng bếp tới, nói:
- Sao hôm nay em dậy sớm vậy ...
- Ngày nào Tiểu Bảo cũng dậy rất sớm, cho nên quen rồi ...
Tuyên Tử Nguyệt cười nói:
- Tôi đi gọi Hiểu Hiểu dậy, bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi ...
- Ùừ ...
Nhìn mái tóc còn thoáng hơi rối của Tuyên Tử Nguyệt, trong lòng Giang Nguyên cảm thấy ấm áp, cười gật đầu nói:
- Mấy ngày nay thật sự khiến em vất vả rồi ...
- Làm gì có ... Hiện tại ngủ sớm, dậy sớm một chút thôi ..
Khuôn mặt quyến rũ của Tuyên Tử Nguyệt thoáng lộ một tia thẹn thùng.
Nhìn bóng lưng yểu điệu đi vào phòng, tình cảm ấp áp trên mặt Giang Nguyên càng đậm hơn vài phần. Hai năm nay, một mình Tuyên Tử Nguyệt, trong mắt mọi người là đại tiểu thư cao ngạo lạnh lùng lại ở bên mình, bỏ lại người thân và cha mẹ, đi theo mình vào nam ra bắc, từ Yên Kinh tới Kim Lăng, xử lý mọi việc cho mình, bố trí mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống. Ngay cả Tiểu Bảo, trên cơ bản mỗi ngày đều đi theo cô, được chăm sóc tới mập mạp hẳn lên ...
Mà dù biết sự tồn tại của mấy người Phan Hiểu Hiểu, cô cũng không biểu lộ một chút oán hận nào.
Mà mình lại thường xuyên để mình cô ở nhà, xông xáo xung quanh ... Làm cô ngày đêm lo lắng ... Thậm chí đến hiện tại cũng chưa cho cô một danh phận chính thức ... Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Nguyên cũng cảm thấy hổ thẹn.
Chẳng qua lúc này hắn cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Hiện tại mình còn rất nhiều chuyện chưa xử lý tốt, cũng thật sự không có tâm tình, thời gian và tinh lực đi xử lý tình huống như vậy. Hơn nữa hiện tại làm vậy cũng không thỏa đáng ...
Chờ một chút ... Chờ chuyện trong viện xong rồi, cả chuyện của Cửu Vĩ nữa ... Lúc đó xử lý mới thỏa đáng ...
Ăn điểm tâm xong, nhìn Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu cùng dẫn Tiểu Bảo ra ngoài phơi nắng, lúc này Giang Nguyên mới có thời gain xử lý một chuyện.
Từ luc trước đã có một đống chuyen chua xử lý. That vat va trở về từ Châu Phi, lại đụng phải chuyện hiện giờ, cuối cùng cũng làm rõ được một chút. Chuyện kế tiếp là chờ hai người Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương quyết định nên xử lý thế nào thôi.
Ngoài chuyện điều tra ra, Giang Nguyên cũng không muốn nhúng tay vào công tác cụ thể. Dù sao thì Giang Văn Ba là cha hắn, hơn nữa chuyện có liên quan tới hai vị Thiên y sư. Lấy thân phận của hắn, vừa mới tiến vào hàng ngũ thành viên Viện ủy hội, ở bất cứ góc độ nào thì tránh được cũng nên tránh, không nên để bị dị nghị.
- Bộ trưởng La ... Tôi là Giang Nguyên ...
- Hả ... Đúng, lần trước tôi nói chuyện với ông ...
- Đúng đúng ...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!