- Bộ trưởng Lưu, Giang Đỉnh chủ đến rồi ... Mời ngồi!
Một ông lão mặc áo đơn ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn hai người, lộ khuôn mặt gầy như có vẻ uy nghiêm, gật đầu khẽ, đồng thời giờ tay mời hai người ngồi.
- Giang đỉnh chủ ...
Nghe được cách xưng hô này, trong mắt Giang Nguyên hiện lên cảm xúc đặc thù mờ nhạt. Đây là lần đầu có người gọi hắn như vậy. Xem ra đáng để vị Thủ tịch trưởng lão của trưởng lão viện này coi trọng vẫn là thân phận Đỉnh chủ tế thế của mình.
Hai người ngồi xuong trước ban làm việc roi, mot vị nữ thu ký đứng cạnh liền mang trà lên, sau đó đứng một bên.
Thủ tịch trưởng lão phất Mạnh Thiên Phong phất tay. Chứng kiến động tác này, vị nữ thư ký kia rất hiểu ý, vội vàng xin lỗi rồi đi ra ngoài cửa.
- Tình huống nghiêm trọng như thế, không ngờ dính dáng cả với trưởng lão viện tôi sao? Không ngờ lại khiến hai vị vất vả ngàn dặm, chạy tới chỗ tôi thế này.
Hai hàng lông mày hoa râm của Mạnh Thiên Phong chậm rãi chấn động, đôi mắt như mắt ưng tràn ngập uy nghiêm, nhìn hai người, trầm giọng nói.
Lưu Mộc Dương cham rai gat đầu, mặt lộ nụ cười khổ, nhìn Mạnh Thiên Phong nói:
- Mạnh trưởng lão ... Tất nhiên là như thế. Nếu không ngài cảm thấy hai người chúng ta nguyện chạy tới nơi này của ngài làm gì?
Lông mày Mạnh Thiên Phong hơi rung rung, nhìn Lưu Mộc Dương một chút, lại nhìn Giang Nguyên ở một bên, lúc này mới trầm giọng nói:
- Được rồi ... Nếu như vậy, như vậy tôi cũng không nói nhiều nữa ... Đối với thành viên Thiên Y viện, mọi việc đều công bình công chính. Trưởng lão viện chúng ta mặc dù nằm ngoài Thiên Y viện nhưng cho dù thế nào cũng vẫn là một bộ phận của Thiên Y viện ... Nếu Viện ủy hội và Ban giám sát có yêu cầu này, hiển nhiên chúng ta sẽ phối hợp!
Hai người Lưu Mộc Dương và Giang Nguyên liếc nhau một cái, đều thấy ý buông lỏng trong ánh mắt của đối phương. Lưu Mộc Dương cười gật đầu, nói:
- Như vậy xin cảm tạ Mạnh trưởng lão rồi ...
Mạnh Thiên Phong lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Là Thủ tịch trưởng lão của trưởng lão viện, hiển nhiên tôi phải ủng hộ công việc của Viện ủy hội. Hơn nữa chuyện năm đó, lúc ấy tôi cũng đang trong Viện ủy hội. Nếu hiện tại Viện ủy hội muốn điều tra lại, như vậy việc nay đương nhiên phải điều tra rõ ràng thỏa đáng!
Nói tới đây, Mạnh Thiên Phong lạnh nhạt nhìn Lưu Mộc Dương và Giang Nguyên, nói:
Các người đa chạy toi đay roi ... That toi cung biet, chac đa co đoi tuong xac định rồi. Chỉ không biết đối tượng điều tra của hai người là ai?
Hai người Luu Mộc Dưong và Giang Nguyên lại liếc nhau lần nữa. Việc điều tra này tất nhiên không tránh được vị Thủ tịch trưởng lão này. Giang Nguyên liền cười một tiếng, nói:
- Tất nhiên là chúng ta đã xác định được đối tượng hoài nghi, nếu không thì cũng không tien toi lam phiền Mạnh trưởng lão rồi ...
Nói tới đây, Giang Nguyên trầm giọng nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!