Giang Nguyên quăng mạnh báo cáo trong tay lên bàn, nhìn gương mặt lạnh lùng của Lô Bỉnh Nguyệt, tức giận nói.
Lô Bỉnh Nguyệt nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú luôn dịu dàng của Giang Nguyên lúc này tràn đầy tức giận thì trong lòng không kìm được run lên, sau đó cô chậm rãi lắc đầu nói:
Những phương phap chữa trị nen dùng chung ta đều đa dùng, nhưng vẫn không có biện pháp hiệu quả nào làm giảm tiến trình phát triển của bệnh ... Chúng ta chỉ có thể ... chỉ có thể giúp họ đỡ đau đớn hơn một chút thôi!
- Hừ ...
Mặc dù Giang Nguyên biết Lô Bỉnh Nguyệt đã rất cố gắng nhưng trong lòng vẫn không kìm được tức giận. Sau khi hắn hít sâu hai lần, cuối cùng lại nhìn về phía Lô Bỉnh Nguyệt, gật đầu cười khổ nói:
- Xin lỗi ...
- Không sao ...
Trên gương mặt lạnh lùng của Lô Bỉnh Nguyệt lúc này cũng lộ nụ cười khổ. Cô hiểu cảm xúc của vị quan chỉ huy cao nhất trước mặt. Là một bác sĩ, thấy nhiều bệnh nhân cứ lần lượt chết đi như vậy nhưng lại không có biện pháp nào tốt, cho dù là ai cũng không thể nào có cảm xúc tốt được.
- Các chỉ đạo viên doanh trại nói sao?
Giang Nguyên thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nhìn về phía Lô Bỉnh Nguyệt hỏi.
- Các chỉ đạo viên đều đã cố gắng hết sức ...
Lô Bỉnh Nguyệt chậm rãi nói:
- Các hướng dẫn đề nghị sử dụng vài phương pháp trị liệu, nhưng hiệu quả không hề lý tưởng
- Được, vất vả cho mọi người rồi ...
Giang Nguyên thở dài, gật đầu một cái, nếu các y sư trong viện cũng không có cách, vậy thì chỉ có thể chờ tiến triển của phòng nghiên cứu vi khuẩn thôi.
Sau khi tiễn Lô Bỉnh Nguyệt đi, Giang Nguyên lập tức cầm điện thoại lên bấm số phòng nghiên cứu.
- Tình hình thế nào rồi? Chủ nhiệm Đào?
Giang Nguyên trầm giọng hỏi.
- Hiện tại vẫn đang tiến hành phân tích vi khuẩn ... Thí nghiệm thuốc hiện tại vẫn chưa tìm được loại thuốc hữu hiệu!
Chủ nhiệm Đào cũng nghiêm túc nói. Ông cũng hiểu rất rõ tình hình khu cách ly. Nhưng tiến triện hiện tại thật sự không đủ nhanh, ông cũng không còn cách nào khác.
Đại khái còn cần bao lâu nữa?
Giang Nguyên cũng không vòng vo, chỉ cau mày hỏi.
- Cái này ...
Chủ nhiệm Đào nghe Giang Nguyên nói vậy thì hơi khó xử. Với tình hình thế này, ông không cách nào xác định được. Sau khi ông trầm ngâm một lát liền trầm giọng trả lời:
- Dự trù ít nhất còn cần bốn, năm ngày, nếu như tình hình mà không ổn thì cũng còn khó nói ...
- Bốn, năm ngày ...
Giang Nguyên nghe thấy vậy trong lòng hơi trầm xuống. Với tình hình trước mắt, nếu phải sau bốn năm ngày mới có thể tìm được loại thuốc hữu hiệu, vậy thì 4000 người trong khu cách ly có lẽ chỉ còn lại 3000 người ...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!