- Chuyện gì? Sao lại mở cuộc họp Hội đồng viện? Chẳng lẽ bên Châu Phi lại xảy ra chuyện gì sao?
Chu Thế Dương vừa đi vừa cau mày hỏi Thiên y sư Ninh Hán Dân bên cạnh:
Thằng nhóc Giang Nguyên có thể gây ra chuyện gì nữa chứ?
Lúc này Ninh Hán Dân cũng khẽ gật đầu một cái, sau đó cười nói:
- Không biet ... Co đieu rat co the la như vay, neu khong sao lại mo cuoc họp Hội đồng viện?
Hai người không nhanh không chậm đi về phía trước. Lúc này Liêu Long Căn cũng sải bước đi tới. Chu Thế Dương vội vàng kêu lên:
- Lão Liêu ... Lần này là có chuyện gì vậy?
- Giang Văn Ba quay lại ...
Sau khi Liêu Long Căn bỏ lại một câu liền vội vã bỏ đi, chỉ để lại Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân trố mắt nhìn nhau.
- Giang Văn Ba là ai?
Ninh Hán Dân nhìn chẩm chằm Chu Thế Dương nói.
- Giang Văn Ba ...
Lúc này vẻ mặt Chu Thế Dương cũng tràn đầy nghi ngờ nhưng chỉ một nháy mắt sau, vẻ mặt chợt biến đổi.
- Ô? Giang Văn Ba là ai?
Thấy Chu Thế Dương có vẻ như nhớ ra người này là ai, Ninh Hán Dân vội vàng
hỏi.
Sắc mặt Chu Thế Dương hơi khó coi, thoáng chần chừ một lúc liền trầm giọng nói:
- Là đệ tử của người kia ...
- Đệ tử của người kia?
Ninh Hán Dân sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt cũng biến đổi, thất thanh kêu lên:
- Anh ta vẫn còn sống? Sao có thể chứ? Kia ... vị kia ...
Chu Thế Dương chậm rãi lắc đầu một cái, gật đầu nói:
- Chỉ sợ vị kia ...
Dứt lời, lão nhẹ nhàng nhìn Ninh Hán Dân một cái, phát hiện trong mắt đối phương lúc này cũng tràn đầy kinh ngạc và lo âu. Lão nhìn xung quanh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Phiền phức rồi ...
Vẻ mặt Ninh Hán Dân có chút phức tạp, gật đầu một cái, nói:
- Năm đó ... Chuyện năm đó không ai có thể nói rõ được ...
- Hừ ... Đúng vậy. Hơn nữa chuyện này là do anh ta muốn đi ...
Trong mắt Chu Thế Dương lóe lên dị quang, chậm rãi nói.
Nhưng ... lâu như vậy anh ta không xuat hiện, đa hơn hai mươi nam trôi qua mới xuất hiện lần nữa. Chỉ e chuyện sẽ không đơn giản như vậy!
Ánh mắt Ninh Hán Dân khẽ chớp, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng. Nói:
- Cho dù như thế nào, chuyện năm đó cũng là chủ trương của mấy lão già kia .... Hơn nữa giờ chúng ta là Thiên y sư, còn anh ta có là gì ... Anh ta làm gì được chứ?
Lông mày Ninh Hán Dân nhíu chặt, cuối cùng khẽ thở dài không nói nữa.
Bước chân của hai người bước nhanh hơn một chút, có điều khi hai người họ đến phòng họp nhỏ thì những người còn lại đã đông đủ. Lúc này trong phòng họp nhỏ của Thiên Y viện, Từ Khải Liễu và ba Thiên y sư khác đang ngồi chờ.
Đối diện bọn họ lúc này có một người trung niên khuôn mặt thanh nhã đang ngồi đấy. Hai người cẩn thận nhìn một cái, trong lòng hơi kinh hãi. Bọn họ vẫn nhớ người trung niên tuấn tú này năm đó. Tuy đã hai mươi năm trôi qua, nhưng bề ngoài của đối phương đại khái không thay đổi.
- Giang y sĩ ... Hoan nghênh anh trở lại!
Lúc này Từ Khải Liễu đang mỉm cười nói với người trung niên tuấn tú. Bà thấy hai người đi vào, gật đầu một cái, tỏ ý hai người ngồi xuống.
Giang y sĩ nhìn thấy hai người thì khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, trên mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Từ Khải Liễu tươi cười đối diện, chậm rãi nói:
- Haha ... Từ y sư, đã lâu không gặp ...
- Giang y sư ... Sư phụ của anh đâu? Anh ấy có khỏe không? Nhiều năm như vậy ... Rốt cuộc mọi người đã đi đâu?
Từ Khải Liễu trước nay luôn bình tĩnh lần này đã không kìm chế được, nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện, nói.
Từ Khải Liễu vừa nói xong sắc mặt mấy Thiên y sư bên cạnh cũng ngưng trọng, nhìn người trung niên đối diện.
Người trung niên nhìn bộ dạng mọi người, người trung niên khẽ mỉm cười, nói:
- Nhờ phúc của các vị, sức khỏe của sư phụ vẫn tốt!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!