Tuy nói bây giờ dụng cụ chưa đủ, nhưng nơi này có hai chiếc trực thăng. Dựa vào hệ thống truyền tin của trực thăng, cộng thêm điện thoại vệ tinh bọn họ mang trên người, còn có các cao thủ ngoại viện, thành lập một căn cứ truyền tin đơn giản cũng không thành vấn đề.
Nhìn động tác dứt khoát của các cao thủ ngoại viện, Giang Nguyên gật đầu một cái, thở dài đặt mông ngồi xuống Tế Thế Đỉnh vừa mới được mang xuống trực thăng.
Sắc mặt Pyramy am trầm từ trong lều bước ra, nhìn cac nhan viên Thiên Y Viện đang bận rộn, liền đưa trả điện thoại vệ tinh cho Giang Nguyên, hỏi:
- Bọn họ đang làm gì vậy?
- Thành lập căn cứ truyền tin.
Giang Nguyên nói.
- Căn cứ truyền tin?
Pyramy ngẩn người:
- Bọn họ không đi sao? Tôi thấy bọn họ không phải là người chuyên về cái
ày.
Bọn họ không phải là người chuyên nghiệp, nhưng bọn họ chuyên về an ninh và truyền tin. Anh cho rằng tiếp theo chúng ta không cần bọn họ sao? Hơn nữa anh cho rằng bây giờ bọn họ có thể đi sao?
Giang Nguyên lắc đầu cười khổ:
- Hiện tại chúng ta càng có nhiều người càng tốt.
Dứt lời, Giang Nguyên đưa điện thoại lên tai.
- Giang Nguyên, bây giờ mới chịu gọi cho tôi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu quên lão đầu tử tôi rồi chứ?
Thanh âm sang sảng của Dương lão vang lên bên tai.
Nghe giọng nói quen thuộc nhưng thân thiết vang lên, Giang Nguyên cũng mỉm cười.
Cai gì? Nghiem trong nhu vay sao? Thien Y Vien đa điều động nhan viên? Còn phái ba nghìn nhân viên gìn giữ hòa bình đến đó?
Dương lão thoáng cả kinh:
- Bây giờ nhân viên trú đóng của chúng ta ở Châu Phi cũng chỉ có tám trăm, mà người nào cũng đang có nhiệm vụ. Không thể rút người ra được.
- Không, ý của tôi là, phái ba nghìn người bay thẳng đến Aragonal.
Giang Nguyên hít một hơi thật sâu:
- Phải thật nhanh.
- Tăng cường tiếp viện?
Giọng nói của Dương lão trong nháy mắt tăng cao tám trăm độ, sửng sốt một hồi mới cười khổ: