Mấy vị Huyết tộc cao quý trải qua một khoảng thời gian bẩn thỉu, cả người chật vật không chịu nổi, bị người ta vây xem như xem khỉ, biết điều mà uống một số dược vật khống chế năng lực của Thiên Y Viện, rốt cuộc cũng có được chút đãi ngộ. Người nào cũng có phòng giam biệt lập có nhà vệ sinh bên trong, không hề bị xiềng xích tay chân. Đồng thời cũng nhận được chút huyết thực, để bọn họ khôi phục lại khí lực.
- Tôi là nghị viên hội trưởng lão Huyết tộc, các người lại cho ta uống máu heo? Dùng máu của sinh vật bẩn thỉu như vậy để làm nhục ta? Ta là Bá tước, không phải Nam tước cấp thấp hay rác rưởi giống như trẻ sơ sinh. Ta tuyệt đối không uống mấy thứ bẩn thỉu này.
Bá tước Buffett hung hăng ném cái chai thủy tinh xuống đất, tức giận kháng nghị với cao thủ ngoại viện mang thức ăn đến cho gã.
Nhưng rõ ràng, kháng nghị như vậy cũng chẳng có ích lợi gì. Có mang cái danh ra trước mặt cao thủ ngoại viện canh gác cũng hoàn toàn vô dụng. Vị cao thủ ngoại viện này liếc nhìn Bá tước Buffett một cái, sau đó nói cũng không thèm nói liền xoay người bỏ đi, đồng thời còn đóng cánh cửa sắt cái rầm, bỏ lại Bá tước Buffett mắt tóe lửa đứng nơi đó.
Dĩ nhiên, đãi ngộ của Hầu tước Robert và đám Bá tước Eva cũng như vậy, đều bị một vị cao thủ ngoại viện khinh thường bỏ đi.
- Phì, đám người đáng chết, còn muốn uống máu người? Máu của người Hoa Hạ chúng ta có thể để cho các người uống sao? Có máu heo cho các người uống đã là nể mặt lắm rồi, lại còn giả bộ? Cho chết đói luôn.
Mặc dù nhìn thấy chai đựng máu heo, Hầu tước Robert cũng vô cùng tức giận, nhưng chỉ nổi giận một chút liền cố nén sự chán ghét, ực ực ngửa đầu uống cạn chai máu.
Bây giờ chỉ có thể nhịn. Với năng lực của ông ta, mấy ngày không uống máu cũng không thành vấn đề. Nhưng cánh tay của ông ta đã bị Thiên Y Viện xử lý, nếu không có máu bổ súng, vết thương trên cánh tay sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa, ông ta cung biết Thiên Y Viện tuyệt đối sẽ không cung cấp cho bọn họ máu người. Cho nên, lúc này Hầu tước Robert hiểu rất rõ đạo lý co được giãn được. Đối với tình huống trước mắt, Thiên Y Viện không giết bọn họ, sau này còn có cơ hội trở về. Cố gắng giữ thực lực cho tốt, đó mới là quan trọng nhất. Tuy nói máu heo đúng là có chút ảnh hưởng khẩu vị, nhưng năm ông ta chạy thoát khỏi Kim Lăng cũng không phải chưa từng uống qua. Lúc đó thể diện đã không còn quan trọng.
Bá tước Eva xinh đẹp nhắm mắt, lẳng lặng ngồi đầu giường, chỉ có lông mi thon dài run lên một cái, giống như đang cố gắng nhịn cái gì đó rất khó chịu.
Mà cái gì đó chính là cái chai đựng máu heo. Lúc này đang bị ném vào góc tường.
Nhưng Ba tước huyết thống Đông phương Lý Lâm và Bá tước Tông Phát ngược lại không có gì dè dặt, chỉ thoáng do dự một chút rồi trực tiếp uống cạn. Đối với bọn họ mà nói, sinh tồn mới là yếu tố quan trọng nhất. Tuy nói hiệu quả của máu heo kém rất xa máu người, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có. Còn vấn đề máu có sạch không, cũng không phải vấn đề mà bọn họ suy nghĩ.
- Lão La, bây giờ Giang Nguyên thế nào rồi?
Trong phòng họp của Thiên Y Viện đang tiến hành một cuộc họp khẩn. Bọn họ đang thảo luận sự việc bắt được nhiều cao thủ Huyết tộc. Nhưng trước khi họp, Từ Khải Liễu vẫn quan tâm hỏi La Thiên Minh một câu.
Lúc này, tinh thần La lão đang phấn chấn, nghe Từ Khải Liễu hỏi, vội vàng mỉm cười nói:
- Làm phiền Viện trưởng quan tâm. Giang Nguyên chẳng qua là phí sức quá độ. Đồng thời cũng đã dùng Hồi Thiên Châm, thương thế bây giờ cũng không quá nghiêm trọng. Khi tôi rời đi, cậu ấy vẫn còn ngủ mê. Hẳn là không có gì đáng ngại.
- Vậy thì tốt rồi.
Nghe La Thiên Minh nói, Từ Khải Liễu thở phào nhẹ nhõm, các vị ủy viên bên cạnh cũng vui vẻ. Chỉ có sắc mặt Chu Thế Dương là không được tốt, nhưng cũng không ai để ý. Chu Thế Dương và Giang Nguyên trước giờ không hợp. Ông ta có thể hiện thái độ như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!