Nhìn chàng thanh niên phía trước dừng bước không tiến lên, chỉ là tò mò đánh giá bên này, gương mặt Giang Nguyên cũng hiện lên sự hiếu kỳ.
Nhờ lực tinh thần khổng lồ, hắn tất nhiên có thể cảm giác được đối phương không phải là người tầm thường như những thanh niên khác. Mặc dù hắn đi cùng với hai mỹ nữ, đối phương đeo mắt kính, nhưng hắn cảm giác được đối phương đang nhìn mình chẳm chẳm.
Chân mày cau nhẹ, cảm nhận được sự nghi ngờ, tò mò của đối phương, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu, giống như không có ác ý, Giang Nguyên cũng mỉm cười.
Phan Hiểu Hiểu nhìn chàng thanh niên đang mỉm cười phía đối diện, ánh mắt lóe lên sự tò mò, sau đó lại nhìn Giang Nguyên bên cạnh, thấy hắn cũng nhếch mép, trong lòng hiện lên sự khác thường.
- Giang Nguyên?
Người thanh niên bước đến, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ.
Thấy đối phương gọi tên mình, Giang Nguyên ngược lại cũng không ngoài suy đoán, mỉm cười gật đầu:
- Chào anh, xin hỏi anh là ...
- Quả nhiên là anh ...
Nụ cười của người thanh niên càng đậm hơn mấy phần, nói:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Giang Nguyệt Minh.
- Giang Nguyệt Minh.
Hai mắt Giang Nguyên không khỏi co rút lại một chút, nhưng gương mặt vẫn tươi cười như cũ, há miệng cắn một viên kẹo hồ lô:
- Không nghĩ đến lại là cùng họ.
Nhìn bộ dạng nhai kẹo hồ lô của Giang Nguyên, khóe miệng Giang Nguyệt Minh lại càng nhếch lên thêm mấy phần:
- Quả đúng như vậy. Gặp nhau chính là hữu duyên. Uống ly trà chứ?
- Được.
Nhìn Giang Nguyệt Minh đeo mắt kính, Giang Nguyên không khỏi giật mình. Bởi vì từ ánh mắt của đối phương, hắn dường như cảm nhận được một sự quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.
Da của Giang Nguyệt Minh rất đẹp, mắt, mũi và miệng rất có nét tương đồng với Giang Nguyên. Sau khi tháo mắt kính xuống, giống như đêm trăng trên bầu trời, khiến cho có không ít du khách thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn, bất luận là trai hay gái.
Trong khí tức xuất trần của Giang Nguyệt Minh ẩn chứa một sự cao ngạo, còn có bộ quần áo cực kỳ tinh xảo trên người, đủ để người bình thường cảm thấy hổ thẹn mà len lén nhìn.
Mấy nữ du khách thỉnh thoảng đánh mắt đưa tình, nhưng vì kiêng kỵ hai cô gái cùng Tiểu Bảo đứng bên cạnh nên không dám biểu hiện quá mức rõ ràng. Dẫu sao sự tồn tại của Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt khiến cho các cô gái phải dựa vào đồ trang điểm mới miễn cưỡng đứng cùng chỗ, nhưng khí chất thì hoàn toàn thua xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!