- Nhưng nội viện dù sao cũng là nội viện. Với thân phận và năng lực của con, nội viện nhiều nhất cũng chỉ yêu cầu con phối hợp nghiên cứu một chút. Huyết tộc không phải cũng vì cái này mà đến sao?
Giang Nguyên lãnh đạm nói:
- Con không muốn trở thành chuột bạch cho nội viện. Hơn nữa, liên quan đến bí mật trong cơ thể con, con cũng không muốn để người ta biết.
- Haiz, ta nói nội viện nhiều nhất chỉ yêu cầu con phối hợp nghiên cứu, sẽ không làm gì con. Nhưng, nội viện cũng đã sinh ra hứng thú đối với cấu trúc gen trong cơ thể con, cuối cùng vẫn không gạt đi được. Thôi thì cung cấp chút tiêu bản cho bọn họ.
La lão nói:
- Chỉ cần có thể kéo dài một khoảng thời gian, không để cho nội viện nhanh như vậy đã đáp ứng điều kiện của Huyết tộc, chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian này để nghĩ biện pháp. Còn tốt hơn là để con bị rút đi hơn phân nửa máu.
Ánh mắt Giang Nguyên lộ ra nụ cười thản nhiên. Ý tứ trong lời nói của La lão rất rõ ràng, cho dù là hắn không đồng ý, hội Viện ủy cũng sẽ bắt hắn đồng ý. Đối với điều này, Giang Nguyên hiểu rất rõ ràng. Hắn biết rõ tầm quan trọng của Tế Thế Đỉnh đối với nội viện. Đặc biệt trong tình huống hắn không cách nào luyện chế ra được đan dược siêu phẩm. Đế có thể lấy lại được nắp Tế Thế Đỉnh, nội viện tuyệt đối sẽ đồng ý với điều kiện của Huyết tộc.
- Con đã nói qua, nếu con không muốn, ai cũng không có biện pháp rút máu của con.
Giang Nguyên khẽ mỉm cười:
- Lão sư, người yên tâm đi. Con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.
- Nghĩ biện pháp?
La lão nhướng mày, trầm giọng nói:
- Nhiều nhất là ngày mốt, tiêu bản gen của con sẽ được đưa đến phòng nghiên cứu sinh học. Cho dù là ta, cũng không có cách nào trì hoãn lâu như vậy giùm con.
- Không sao đâu mà, người cứ yên tâm đi.
Nhìn thấy nụ cười bình tĩnh trên gương mặt Giang Nguyên, trong lòng La lão tràn đầy kinh nghi, nhưng cũng không thể làm gì.
- Ôi chao, Giang Nguyên, đã lâu không gặp. Nghe nói cậu đã lên cấp Thiên giai, tiểu tử cậu đúng là không tệ nhỉ.
Giọng nói đầy nhạo báng của Tôn Diệu Nguyệt vang lên, khiến cho ai đó không nhịn được mà tức giận.
Sơn Trường Đại Nhân, đừng có ở đó mà nhạo báng tôi. Tôi tan cap Thiên giai, nhưng trước mặt cô, chỉ sợ chẳng khác nào Địa giai.
Đối với vị Sơn Trường Đại Nhân này, Giang Nguyên đúng là không chịu nổi. Nếu đánh tay đôi với nữ ma đầu này, chắc chắn sẽ bị cô ta quần chết.
- Chậc chậc, hiếm thấy có lúc cậu lại khiêm nhường như thế.
Tiếng cười duyên dáng lại vang lên.
Giang Nguyên cười hắc hắc:
- Sơn Trường Đại Nhân quá khen rồi.
- Được rồi, Giang Nguyên, xem ra tâm trạng của cậu đúng là không tệ.
- Dĩ nhien la khong te roi. Son Trưong Đai Nhan co goi cho tôi, cho dù tâm trạng không tốt cũng phải tốt. Haha ...
Giang Nguyên cười ha hả, biết nữ ma đầu này chỉ sợ đã biết chuyện gần đây của hắn, nhưng không biết tại sao lại gọi điện thoại đến.
- Chậc chậc, cái miệng càng lúc càng ngọt. Khó trách hai tiểu đồ đệ của tôi vì anh mà ngày đêm nhung nhớ.
Tôn Diệu Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nói:
- Nghe nói gần đây cậu gặp phiền phức. Đại đồ đệ của tôi gần đây tâm trạng không yên, luyện công thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma. Tôi thân là thầy, cũng phải suy nghĩ chút biện pháp chứ?
- Sao? Thanh Linh không sao chứ?
Nghe chuyện này, Giang Nguyên trong nháy mắt liền khẩn trương lên.
- Không sao, nhưng nếu chuyện của cậu không được giải quyết, con bé bảo sẽ bất kể bằng mọi giá.
Nói đến đây, giọng nói của Tôn Diệu Nguyệt trở nên nghiêm túc:
- Tiểu tử, nếu Thiên Y Viện muốn làm gì cậu, cậu hãy chạy đến chỗ của tôi. Tôi sẽ không bạc đãi cậu, đồng thời cho cậu chức phụ tá Sơn Trường, cậu cảm thấy thế nào?
- Phụ tá Sơn Trường?
Giang Nguyên nghi ngờ hỏi.