- Lại đây ... Tiểu Bảo, ba mua cho con cây kẹo mút này ...
Giang Nguyên cưng chiều đưa cho Tiểu Bảo một cây kẹo mút lớn, vui vẻ ôm lấy Tiểu Bảo đang mặt mày hớn hở, hôn mạnh một cái.
Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ở bên cạnh thấy hai cha con gần gũi liền nở nụ cười. Sau khi Giang Nguyên ôm Tiểu Bảo một hồi mới buông Tiểu Bảo xuống giao cho Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
Tieu Bảo ngoan, đi tắm với dì Hiểu Hiểu nhé ...
Tuyên Tử Nguyệt thay Phan Hieu Hiểu ôm Tieu Bảo đi tắm thì nụ cười trên mặt mới dần thu lại, sau đó nhìn Giang Nguyên, lo lắng nói:
Giang Nguyen ... Hiện ở bên ngoai đang ban nhau chuyen Huyết tộc!
Giang Nguyên khẽ mỉm cười một cái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tuyên Tử Nguyệt, lãnh đạm nói:
- Không cần lo lắng, để mặc họ nói, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta ...
- Nhưng ...
Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Nguyên thờ ơ như vậy thì cũng thoáng yên tâm một chút. Cô cảm nhận hơi nóng nhè nhẹ từ đầu ngón tay trền lên gò má, khiến sắc mặt cô hơi đỏ lên ngại ngùng. Tuy cô ở bên cạnh Giang Nguyên đã lâu, hơn nữa cũng thỉnh thoảng có những cử chỉ thân mật nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Động tác thế này của Giang Nguyên vẫn khiến cô hơi căng thẳng, theo bản năng muốn đưa tay đẩy tay Giang Nguyên ra.
Nhưng cô nhìn thấy xung quanh không co ai nen chần chu mot luc rồi để mặc cho ngón tay của Giang Nguyên di động trên gò má, mặt hơi đỏ lên chậm rãi nói:
Nhưng nhieu nguoi ban luan nhu vay, hon nua con co ca vi Thien y su Chu Thế Dương kia ...
Ngón tay cảm nhận được sự mịm màng truyền đến từ đầu ngón tay, nhìn gương mặt ửng hồng xinh đẹp cùng với tia lo lắng giữa hàng mi, trong lòng Giang Nguyên lập tức cảm thấy vui vẻ, không kìm được khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, nhìn cặp mắt như thu thủy kia, chậm rãi nói:
- Sau này không cần phải lo lắng những chuyện này. Trong Thiên Y viện, thậm chí là cả Trung Quốc này giờ không ai có thể làm gì được chúng ta, đã hiểu chưa?
- Ừm ... em biết rồi ...
Tuyên Tử Nguyệt nhìn cặp mắt ấm áp lộ ra tia tự tin và cưng chiều kia, hai gò má liền đỏ ửng trong lòng tràn đầy vui vẻ. Giang Nguyên như vậy mãi mãi là Giang Nguyên khiến người ta động lòng nhất.
Mặc dù có Ban giám sát áp chế nhưng dưới sự đổ dầu vào lửa của không ít người, làn sóng bàn luận trong viện càng ngày càng lớn. Và nguy cơ Thiên Y viện gặp phải thậm chí cũng bắt đầu được lan truyền rộng rãi giữa các y sư bình thường. Đối mặt với tình huống này, không ít y sư bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Cho tới giờ họ vẫn không biết Thiên Y viện đang phải đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng như vậy. Đối với Thiên Y viện mà nói, chỉ cần có Tề Thế Đỉnh hoàn chỉnh, như vậy thì chủ Tề Thế Đỉnh có thể chọn lại. Chủ Te Thế Đỉnh được chọn cho dù không có thiên phú xuất chúng được như Giang Nguyên nhưng một Luyện đan su cao cap chỉ cần có Te Thế Đỉnh, nỗ lực ren luyện thêm hai ba năm luôn có thể luyện ra được Đan dược siêu phẩm.
Suy nghĩ đó họ cảm thấy cũng không tệ. Ít nhất tính ra vì Thiên Y viện, một người hy sinh một chút cũng không phải không thể.
Dĩ nhiên, suy nghĩ như vậy hơn phân nữa là của những thành viên cấp bậc y sư khá lớn tuổi. còn những thành viên cấp bậc y sĩ trẻ tuổi hầu hết đều phản đối. Những thanh niên nhiệt huyết kia thật sự không cách nào chấp nhận vì vinh quang của Thiên Y viện mà phải cúi đầu trước Huyết tộc nước ngoài.
Có điều, những người tham gia bàn luận trên căn bản đều là y sư tam phẩm trở xuống, y su nhị phẩm trở lên không ai lên tiếng. Những y sư cấp bậc này trên cơ bản đều nhìn thấu một vài vấn đề bên trong nên dĩ nhiên sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.
- Chú Chu ... xem ra lần này Giang Nguyên khó thoát tai kiếp rồi ...
Với tình hình hiện nay chắc cho dù viện không đồng ý cũng không thể không cân nhắc ý kiến của mọi người!
Hồ Minh Vũ đắc ý nói với Chu Thế Dương:
- Chu Chu qua nhien la than co diệu toan!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!