- Giang Nguyên? Đống ca, anh xác định là Giang Nguyên?
Ánh mắt Dương thiếu hiện lên sự kinh nghỉ, yên lặng. nhìn thư ký Đống, lên tiếng hỏi
- Nhỏ giọng thôi.
Nghe Dương thiếu la lên như thế, thư ký Đổng vội vàng, nhìn hai bên, sợ người khác nghe được.
Nhìn biếu hiện này của thư ký Đống, Dương thiếu rốt cuộc cũng đã tin, chỉ là trong mắt tràn đây nghĩ ngờ, nhỏ giọng hỏi:
- Đổng ca, chuyện gì xảy ra vậy? Cho dù Giang Nguyên. đến bái kiến lão gia tử, nhưng cũng không thế để anh ở bên ngoài chờ chứ?
- Dương thiếu, đừng hỏi nữa. Bác cá của cậu đang ở bên trong. Đừng hổi việc này nữa nhé.
Gương mặt thư ký Đống lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng nói.
- Bác cả cũng có ở đây?
Ánh mắt Dương thiếu lại hiện lên sự kinh ngạc, một hồi lâu mới hồi phục lại tỉnh thần:
- Vâng, em biết rồi, cảm ơn Đổng ca.
- Đi đi, đi đi. Bây giờ lão gia tử đang ở bên trong, tôi phải chờ ở bên ngoài.
- Vâng, đế hôm khác em đến.
Dương thiếu lên tiếng, sau đó nhìn thư ký Đổng, cười nói:
- Đổng ca, nếu tối nay không có việc gì, em mời anh đến Kim Lăng Các uống rượu.
Nghe được lời mời, gương mặt thư ký Động có chút động tâm, thoáng chăn chữ, sau đó lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lắc đầu nói:
- Hôm nay sợ là không được rồi. Hôm khác nhé.
- Được rồi, vậy hôm nào em mời anh.
Dương thiếu mỉm cười vỗ vai thư ký Đổng, lúc này mới chịu rời đi.
Nhìn thân ảnh biến mất khỏi chỗ rẽ, khóe miệng thư ký Đổng nhếch lên nụ cười như có như không. Mặc dù tuổi Dương thiếu còn trẻ nhưng coi như hiếu chuyện, cũng không uống công mình tiết lộ chút tin tức cho y.
Theo cha con Khương lão bước vào một tĩnh thất khá rộng, lúc này Giang Nguyên mới nhìn thấy có hai lão đồng chí mặc áo trắng đứng chờ sẵn.
Nhìn thấy hai người, ánh mắt Giang Nguyên nheo lại, lãnh đạm nói
- Người không có phận sự thì mời ra ngoài
- Ơ!
Hai người mặc áo trắng nghe được lời này, gương mặt hiện lên sự tức giận. Cái gì là người không có phận sự chứ?
Một lão đồng chí đang định lên tiếng, Khương Quốc Cường đã nhìn sắc mặt có chút lạnh lại của Giang Nguyên, vội vàng lên tiếng:
- Giang tiên sinh, đây là hai bác sĩ chịu trách nhiệm. sức khỏe cho lão gia tử. Tôi cố ý mời hai người bọn họ ở đây làm trợ thủ cho cậu...
- Tôi biết, nhưng không cần. Xin mời bọn họ ra ngoài.
Giang Nguyên lãnh đạm nói. Hẳn không phải là người không chấp nhận người khác. Nhưng hắn biết Khương lão không quá yên tâm về hẳn. Là một bác sĩ, nếu không được người ta tin tưởng, bảy tám phần sẽ không muốn làm.
Nhìn nụ cười lạnh lẽo của Giang Nguyên, Khương lão liền phất tay, ý bảo hai lão đồng chí ra ngoài.
Hai lão đồng chí đang tức giận, nhưng nhìn thấy Khương lão phất tay, cũng không dám ở lại, vội vàng ra ngài.
- Xin lỗi, xin lỗi. Giang tiên sinh, cũng là quốc Cường sơ suất. Thật là đáng trách.
Đối với sự kiêu ngạo của Giang Nguyên, Khương lão ngược lại càng yên tâm hai phần. Người có bản lãnh, tính tình đều giống nhau. Có thể biểu hiện trước mặt ông như vậy, tất có vài phần nắm chắc.
Những người kia đã ra ngoài, Giang Nguyên cũng không để bụng nữa. Vốn phương pháp của hân khác với Thiên Y Viện, đặc biệt đối với Khương lão, dùng phương pháp tị liệu bình thường là rất khó có hiệu quả, cũng chỉ có thể vận dụng biện pháp đặc biệt mới thu được kết quả mong muốn.
Hắn không sợ Khương lão nhìn ra được điều gì, chỉ là sợ hai người kia ở đây sẽ gây thêm phiền toái.
Nhìn hai lão nhân biến mất ngoài cửa, Giang Nguyên nhìn cái giường dài bên trong, lúc này mới lên tiếng:
- Được rồi, bắt đầu thôi.
Khương Quốc Cường nín thở đứng một bên, khẩn trương nhìn động tác của Giang Nguyên, thấy Giang Nguyên đầu tiên là bắt mạch, sau đó sờ khắp toàn thân, trong lòng liền đổ mồ hôi hột. Tuy lão gia tử nói rằng Giang tiên sinh sẽ cam đoan mang lại duyên thọ cho ông thêm hai năm, nhưng tận đáy lòng Khương Quốc Cường, một chút tin tưởng cũng không có.
Khi vị kia của Thiên Y Viện tị liệu cho lão gia tử cũng đã nói qua kéo dài sức khỏe cho lão gia tử rất khó khăn. Ý ứ khi đó cũng đã rõ, cho dù là tị liệu lần thứ hai, hiệu quả cũng không nhất định.
Nhưng bây giờ, lão gia tử có thể xác nhận Giang tiên sinh đến từ Thiên Y Viện có thể cam đoan ít nhất hai năm tuổi thọ cho ông. Điều này làm cho Khương Quốc Cường cảm thấy vui mừng nhưng cũng có chút không dám tin. Dù sao, ông cũng có nghe qua Giang Nguyên chỉ là một tiếu y sinh bình thường. Tuy thực lực có chút mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng không cùng cấp bậc với vị y sư đến từ Thiên Y Viện thần bí kia.
Khí độ của người này, xem ra cũng không giống người bình thường, hoàn toàn khác với những bác sĩ mà Khương Quốc Cường đã gặp trước kia, nhưng lại không thể so sánh với vị y sư đến từ Thiên Y Viện.
Cho nên, nhìn thấy hắn kiểm tra cho lão gia tử, như thế nào không khiến Khương Quốc Cường cảm thấy khấn trương chứ? Nên biết rằng, nửa năm sau ông sẽ từ Phó tỉnh trưởng mà lên Chánh, nhưng nếu không có lão gia tử ở đây, ông muốn ngồi yên ổn vị trí của một Tỉnh trưởng cũng không phải là chuyện dễ dàng, chứ đừng nói chí đến chuyện sau hai năm có thể đi lên nữa.
Ông thật sự khẩn trương đối với phán định kế tiếp của Giang Nguyên đối với lão gia tử. Nếu như đúng với những gì Giang Nguyên đã cam đoan, lão gia tử có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai năm, như vậy cơ hội ông tiến thêm một bước sẽ rất lớn. Nếu không có lão gia tử bên cạnh, có lẽ ông sẽ dừng lại ở mức như bây giờ.
Giang Nguyên thở phào một hơi, sau đó đứng dậy, đưa tay tiếp nhận chiếc khăn Khương Quốc Cường đưa sang.
Tiếp theo thuận tay trả lại cái khăn rồi nhận lấy tách trà Khương Quốc Cường đưa cho, uống ực ực mấy hớp, lúc này mới thở ra một hơi nữa.
- Giang...Giang tiên sinh, cậu cảm thấy tình huống của. lão gia tử nhà tôi như thế nào?
Đối với sự tùy ý của Giang Nguyên, Khương Quốc Cường lại càng tin tưởng thêm hai phần.
Giang Nguyên gật đầu, nói:
- Tình huống của lão gia tử quả thật có chút nghiêm trọng.
Giang Nguyên vừa nói xong, gánh nặng trong lòng Khương Quốc Cường như rớt xuống. Bởi vì giọng nói của hắn cũng không có gì là quá mức nghiêm trọng. Điều này đại diện cho điều gì, Khương Quốc Cường rất dễ dàng đoán ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!