“Được, em tới ngay đây!” Lưu Nhị Hỉ nhanh chóng nhảy khỏi ghế salon.
Một tiếng két vang lên, Lưu Nhị Hỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hàn Tố Phân ra, đi vào trong phòng ngủ.
Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng lên, cổ họng nuốt nước miếng ừng ực.
Chỉ thấy sắc mặt ửng đỏ của Hàn Tố Phân, cả người chỉ mặc mỗi bộ đồ lót bằng ren gợi cảm, hai bầu thịt mềm mại trắng nõn trước ngực, nếu nhìn kỹ dường như sẽ thấy được hai chấm đỏ thẹn thùng.
Đôi chân thon dài kẹp chặt, quần lót gợi cảm chỉ còn một sợi dây buộc hờ trên chiếc eo thon của Hàn Tố Phân, như là chỉ cần kéo nhẹ, vùng đất thần bí kia sẽ tức thì lộ ra để cho người khác nhìn vào bên trong.
” Nhị Hỉ, chị dâu có đẹp không…”, sắc mặt Hàn Tố Phân ửng đỏ, đưa mắt quyền rũ về phía Lưu Nhị Hỉ nũng nịu.
Phía dưới bụng như có một nguồn lửa nóng bỏng thiêu đốt, trước giờ Lưu Nhị Hỉ chưa từng gặp phải hoàn cảnh này, ánh mắt hắn tự như muốn nuốt sống Hàn Tố Phân ngay lập tức.
“Đẹp lắm… Chị Tố Phân… Em nhìn mà không chịu nổi rồi…”
“Hà hà… Không chịu nổi thì làm gì hửm?”
Hàn Tố Phân cười nũng nịu, nhìn Lưu Nhị Hỉ với vẻ mặt đầy khiêu khích, hờn mát nói.
Bước nhanh đến bên cạnh Hàn Tố Phân, bàn tay thô ráp của Lưu Nhị Hỉ không hề khách sáo chụp lên hai bầu mềm mại đầy đặn kia, mạnh tay bóp lấy!
“Ưm!”
Gương mặt Hàn Tố Phân đỏ hồng, không kiềm được lớn tiếng rên rỉ, cũng chẳng khách sáo vươn bàn tay mềm mại bắt lấy cái đồ chơi to lớn làm cô ta ngày nhớ đêm mong.
“Hà! Đúng là một của quý bự nha…”
Không kiềm được mà khen một câu, kể từ lần sau cùng gặp cái tên nhóc Lưu Nhị Hỉ này trong nhà, Hàn Tố Phân không đếm xuể bao nhiêu lần thầm nghĩ như thế, cuối cùng thì hôm nay bà đây xem như hết ăn chay rồi.
Bàn tay nuột nà nắm lấy dây nịt trên quần Lưu Nhị Hỉ tuột ra, một luồng hương vị nồng nặc mùi đàn ông nóng bỏng làm cho nét mặt thanh tú của Hàn Tố Phân tức khắc đỏ lên.
“Nhị Hỉ, cậu nói xem cậu có một cái của quý xịn thế này, sao không nói sớm cho chị dâu biết chứ…”
“Khà khà… chị Tố Phân, không phải em sắp nói cho chị biết sao…” Lưu Nhị Hỉ cười gian manh vươn tay bóp mạnh một cái ngay trước ngực cô ta.
“A… Ưm…”, Hàn Tố Phân buột miệng rên rỉ, cơ thể nhạy cảm mềm mại chớp mắt đã có phản ứng, nhất là phía bên trong cặp đùi trắng nõn đã một tràn ướt át, gần như làm ướt cả cái quần lót gợi cảm xuyên thấu.
Hàn Tố Phân nũng nịu liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ, rồi từ từ ngồi xổm dậy, bàn tay nhỏ bé mềm mại chụp vội cậu nhỏ làm cô ta khiếp vía kia.
“Nhị Hỉ, lớn chừng này rồi có từng chơi cô nào chưa?”, gương mặt Hàn Tố Phân đỏ ửng, bàn tay mềm mại vừa vuốt ve lên xuống vừa nhìn Lưu Nhị Hỉ dịu giọng nói.
“Ưm… Chưa… chị Tố Phân…”, Lưu Nhị Hỉ sửng sốt một lúc, giả vờ ra vẻ như chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể đàn bà mà nói.
“Khanh khách… Không ngờ cậu vẫn còn non chán nhỉ, Nhị Hỉ?”
Âm thầm mừng trộm, Hàn Tố Phân cũng không ngờ Lưu Nhị Hỉ vẫn còn là trai tơ, hôm nay thời của mình tới rồi!
Quăng cho Lưu Nhị Hỉ một ánh mắt quyến rũ, Hàn Tố Phân mấp máy bời môi gợi cảm, ngập lấy cậu nhỏ đang cưng cứng vào miệng.
Hừ…
Một luồng hơi ấm bao lấy Lưu Nhị Hỉ, làm hắn không nhịn được hít một hơi dài.
So với vẻ mặt trẻ trung bú liếm của Triệu Nhã Lệ ở quán ăn ngày hôm qua, rõ ràng là Hàn Tố Phân thuần thục hơn rất nhiều, đầu lưỡi khéo léo liếm láp Lưu Nhị Hỉ từng chút một…
Cả người Lưu Nhị Hỉ run rẩy, không chịu nổi ôm chặt đầu Hàn Tố Phân, đâm mạnh vào trong!
Dịch nhầy hòa vào nước miếng nhớp nháp, làm cho Lưu Nhị Hỉ lập tức cưng cứng hơn, thứ đồ chơi Hàn Tố Phân đang trêu ghẹo trong miệng như là sắp nổ tung vậy.
“Ưm… khụ khụ…!”
Gương mặt Hàn Tố Phân bị ngạt đến đỏ bừng, ho khan khù khụ, bị cậu nhỏ to bự chơi đùa như thế trong miệng, không hề dễ chịu chút nào!
“Xin lỗi, chị Tố Phân, chị không sao chứ?”
Lưu Nhị Hỉ sửng sờ một lúc, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của Hàn Tố Phân, vội vàng rút ra.
Trong lòng Hàn Tố Phân bỗng dưng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hồi trước, lúc làm với Vương Gia Lạc, lão ta chẳng bao giờ để ý đến cảm nhận của Hàn Tố Phân, lúc nào cũng như đang trút giận trên người cô ta, lúc chơi đến phấn khích còn dùng tay đánh cô!
Hôm nay nghe được những lời quan tâm này của Lưu Nhị Hỉ, mí mắt chua xót, nước mắt tư nhiên rơi xuống.
“Chị… Chị sao vậy, chị Tố Phân, sao chị lại khóc, em làm chị đau à?”, nhìn thấy Hàn Tố Phân khóc, sắc mặt Lưu Nhị Hỉ sửng sờ, vội vã nhẹ giọng hỏi.
“Không sao đâu Nhị Hỉ, chị dâu đang vui thôi, từ lúc người đàn ông của chị mất, rất lâu rồi cũng không có ai quan tâm chị…”
Lau nhanh nước mắt, Hàn Tố Phân đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Nhìn khóe mắt đỏ bừng của Hàn Tố Phân, đột nhiên Lưu Nhị Hỉ lại nhìn cô ta bằng một con mắt khác.
Trước đây bản thân luôn cho rằng, vì lợi ích cá nhân mà người đàn bà này không màng dùng thể xác của cô ta đổi chác với người khác, chẳng ngờ rằng chỉ vì một câu nói của mình, lại cứ thế mà rơi nước mắt.
“Chị Tố Phân, đừng khóc nữa…”
Nhẹ nhàng đỡ Hàn Tố Phân dậy, Lưu Nhị Hỉ để cô ngồi lại trên giường nhỏ, hai bầu thịt mềm mại trắng nõn trước ngực dưới ánh đèn mờ mờ thấp thoáng vô cùng quyến rũ.
“Nhị Hỉ, có phải cậu rất xem thường tôi không, không những mập mờ với Vương Gia Lạc, giờ lại dụ dỗ cậu, là một con đàn bà dâm đãng, phải không?”
“Ơ…”
Lưu Nhị Hỉ không biết nên nói gì, vươn tay xoa đầu cô.
Hàn Tố Phân nở một nụ cười đắng chát, vẻ mặt buồn bã chỉ biết lắc đầu.
“Nhị Hỉ, bất kể cậu có tin không, cơ thể tôi chỉ để cho cậu và Vương Gia Lạc nhìn thấy, nếu không phải vì tôi là một góa phụ, tôi sẽ không để cho tên Vương Gia Lạc khốn kiếp kia chiếm đoạt”.
“Chị dâu, em tin chị, chị chắc chắn là có nỗi khổ riêng…”
Nghe được lời Lưu Nhị Hỉ nói, trong lòng Hàn Tố Phân ấm áp, ánh mắt nhìn hắn càng thêm dịu dàng.