Sáng hôm sau, khi Mạc Chi Dương thức dậy người đã không thấy đâu, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Thành phố H bốn mùa quanh năm đều giống như mùa xuân, lúc này cũng se lạnh, trong không khí như phủ một lớp sương mỏng, hô hấp cũng có chút gay mũi.
Cây cối bên ngoài cửa sổ cũng kém sinh động vì lạnh, màu xanh sẫm teo tóp, rũ rượi trên ngọn cây khiến người ta cảm thấy áp lực khi nhìn vào.
Đến tối, ánh đèn cam ấm áp, Mạc Chi Dương cuộn mình trên sô pha, trên người đắp một cái chăn nhung màu san hô, đang đợi một người về nhà.
Nói là ngày hôm sau, nhưng Mạc Chi Dương đợi đến chiều ngày hôm sau vẫn chưa thấy người quay lại, khiến cậu không khỏi có chút lo lắng, nằm liệt ở trên sô pha suy nghĩ miên man.
“Ký chủ, có muốn nghe cốt truyện tiếp theo không?” Hệ thống suy nghĩ một hồi lâu, thay vì để ký chủ đột ngột tiếp thu còn không bằng báo cho cậu biết sớm hơn để cậu có thể đối phó với những vấn đề sau này.
Liền biết khẳng định hệ thống có chuyện gì đó đang giấu mình, Mạc Chi Dương nằm trên sô pha, "Mày nói."
"Tiêu Nghị là nhân vật chính, dựa theo cốt truyện sau khi hắn ta và Bạch Dung đính hôn, sự nghiệp của hắn ta cũng sẽ cất cánh. Bước đệm để hắn ta cất cánh, chính là người đàn ông của cậu Bạc Tư Ngự, Bạc Tư Ngự sẽ chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn này, Tiêu Nghị đứng ra bảo vệ Bạc gia và Tiêu gia, và cuối cùng hắn ta trưởng thành và trở thành người nối nghiệp của Bạc Tư Ngự."
Sau khi hệ thống nói xong, bắt đầu lo lắng đến cảm xúc của dựng phu*, "Cho nên, Bạc Tư Ngự bây giờ coi như sống chết không rõ."
(*) Dựng phu: người đàn ông mang thai.
Bốn chữ sống chết không rõ nện thẳng vào tai Mạc Chi Dương.
Sau khi vuốt ve bụng bầu hồi lâu, khoé mắt Mạc Chi Dương ửng đỏ, trong nháy mắt liền bốc hơi nước, hừ lạnh một tiếng, "Đồ vật của người đàn ông của tôi, đến phiên Tiêu Nghị tới bảo vệ?"
Bạc Tư Ngự tương đương với người phụ trợ của Tiêu Nghị, trong giai đoạn đầu nuôi dưỡng hắn ta, che chắn mọi đường, bây giờ lại trực tiếp chết trong một tình tiết ngẫu nhiên, cái chết đó trở thành lý do để hắn ta nỗ lực vươn lên, Tiêu Nghị tính là cái thứ gì?
Vén thảm đứng dậy, quản gia liền tới nói thượng tướng Galileo đến rồi.
Có lẽ là muốn đến nói cho cậu biết chuyện này, Mạc Chi Dương ngược lại đem thảm đắp lên người, hít sâu một hơi, "Mời anh ta vào đi."
Bước chân Galileo có chút vội vàng, đế giày cứng rắn dẫm lên sàn nhà phát ra tiếng động lớn, khuôn mặt bình tĩnh vốn có của anh ta hiện lên vẻ bất an, lúc nhìn thấy cậu, trong lòng có chút chua xót, "Kẹo sữa nhỏ."
“Hả?” Mạc Chi Dương nhướng mi, thản nhiên.
Nhìn bụng cậu, Galileo không biết có nên nói hay không, nhưng nếu không nói cho cậu biết cũng không được, "Nguyên soái đại nhân mất tích, sống chết còn chưa rõ."
“Chuyện xảy ra khi nào?” Mạc Chi Dương bình tĩnh trả lời, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Loại cảm xúc này làm cho Galileo cảm thấy bất an, chủ động đi tới ngồi bên cạnh cậu, "Nếu em muốn khóc thì có thể khóc ra."
Trong mắt anh ta, Omega đều mong manh và cần được bảo vệ.
Mạc Chi Dương quay đầu liếc nhìn Galileo, đột nhiên cười thành tiếng, "Là người đàn ông của tôi sống chết không rõ, cũng không phải người đàn ông của anh sống chết không rõ, sao mặt anh so với tôi còn tang thương hơn?"
"Em?” Galileo không ngờ cậu lại có phản ứng như vậy, ban đầu còn nghĩ cậu sẽ khóc sẽ nháo, thậm chí sẽ ngất xỉu, nhưng không ngờ lại rất bình tĩnh, cậu thực sự yêu Bạc Tư Ngự sao?
Nếu yêu thì tại sao lại bình tĩnh như vậy, không hề có phản ứng gì.
Mạc Chi Dương chống eo đứng lên, vòng eo mảnh khảnh ban đầu bây giờ lại chống đỡ bụng bầu, có vẻ hơi buồn cười, nỗ lực đứng vững, "Tôi đã biết, cám ơn anh."
“Em không lo lắng hay khổ sở gì sao?” Galileo đứng lên theo, muốn đi qua dìu cậu nhưng lại bị đẩy ra.
Nghe thấy lời này, Mạc Chi Dương liếc mắt nhìn hắn, chế nhạo nói: "Sau khi lo lắng khổ sở xong thì sao nữa? Có phải anh muốn an ủi, sau đó nói với tôi anh có thể bảo vệ tôi, để tôi ở bên cạnh anh?"
Mạc Chi Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của anh ta.
Bị chọc trúng góc bí ẩn nhất trong nội tâm, sắc mặt Galileo có chút khó coi, mím môi không nói lời nào.
"Bỏ đi, kịch bản này tôi đã sớm chơi qua không biết bao nhiêu lần rồi, lợi dụng lúc này mà tiến tới tôi cũng hiểu, nhưng hiện tại tôi không rãnh giả vờ.” Mạc Chi Dương liếc mắt đánh giá anh ta một cái, không ngờ tới một người chính trực như vậy cũng sẽ chơi loại kịch bản này.
"Tôi yêu anh ấy, anh ấy ở đây tôi sẽ toàn tâm toàn ý dựa vào anh ấy, anh ấy không ở, tôi cũng có thể bảo vệ được tất cả những gì anh ấy để lại." Mạc Chi Dương nói, bỗng rùng mình, cảm thấy đối với đứa bé không tốt, nghe nói tâm tình không tốt đứa bé sinh ra sẽ rất xấu.
Ngược lại bày ra gương mặt tươi cười, nói với anh ta, "Tôi sẽ đợi anh ấy trở về, bởi vì anh ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ gạt tôi."
Mắt thấy kẹo sữa nhỏ đi đến lầu hai, Galileo đột nhiên cảm thấy bản thân một chút cũng không hiểu Omega này.
Trở lại phòng, sau khi Mạc Chi Dương sắp xếp lại cốt truyện xong, vẫn không tìm được câu chữ nào nói về sự biến mất của Bạc Tư Ngự, chỉ có một câu: Mất tích.
Điều này rõ ràng không bình thường, sau khi nghĩ lại, Mạc Chi Dương cho rằng sự biến mất của hắn có thể là do yếu tố con người, nhưng lại không biết là ai.
Căn phòng có ban công rộng, Mạc Chi Dương lúc này đang ngồi trên ghế ngoài ban công, đắp thảm nhìn ngắm bầu trời lấp lánh đầy sao, mùa đông hiếm thấy nhiều sao như vậy.
“Hôm nay thật nhiều sao.” Mạc Chi Dương thở ra một ngụm khí, nhìn nó ngưng tụ thành hơi nước trong màn đêm.
"Cậu nhìn xem, bầu trời có giống như vải đen rắc đường trắng không? Ngọt ngào.” Hệ thống thật sự cố hết sức làm cho dựng phu vui vẻ, số hiệu đều rối như tơ vò.
Đây không phải là những gì cha của đứa bé nên làm sao? Tại sao lại để một hệ thống tới làm.
“Tao không sao, mày không cần lo lắng, hắn sẽ trở về.” Mạc Chi Dương vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng bàn tay đang vuốt ve bụng lại khẽ run lên.
Đêm đã khuya, lúc này mới đứng dậy về phòng nghỉ ngơi, trong bụng còn có nhãi con, cơ thể không chịu nổi dày vò.
Tin tức Bạc Tư Ngự mất tích là một tin tức lớn, lúc tối Tiêu Nghị đã biết, cũng rất lo lắng.
Nhưng Bạch Dung lại không nghĩ như vậy, rốt cuộc Bạc Tư Ngự là chỗ dựa của Mạc Chi Dương, chỗ dựa của cậu đã mất tích, vậy Omega kia chẳng phải sẽ mặc người kiểm soát sao?
Lúc này tâm tư nhỏ rục rịch, Bạch Dung đột nhiên từ trên giường bò dậy, "Anh Tiêu, nếu Nguyên soái đại nhân mất tích vậy Bạc gia chẳng phải sẽ bị Mạc Chi Dương khống chế sao? Cậu ấy nhất định sẽ hủy hoại Bạc gia!"
Tiêu Nghị vốn dĩ đang mặc quần áo, chỉ quan tâm lo lắng cho Cậu của mình, nhưng khi nghe được những lời này lại cảm thấy quả thật là như vậy, Mạc Chi Dương hư hỏng như vậy, Bạc gia nhất định sẽ bị hủy hoại trên tay cậu.
Mình tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!
"Chúng ta nhất định phải liên kết với những người khác trong Bạc gia, không thể để Mạc Chi Dương hủy hoại Bạc gia!” Bạch Dung đường hoàng nói, biểu tình ngay thẳng và uy nghiêm, che đậy tâm tư ác độc ẩn trong giọng nói của mình.
Tiêu Nghị cảm thấy A Dung nói đúng, "Đó là tâm huyết cả đời của Cậu."
Lúc trước Bạc Tư Ngự đã từng nói qua, đám thân thích của Bạc gia không người nào có thể yên lòng, sau khi lão gia tử qua đời có không ít người động tâm tư muốn chia rẽ Bạc gia, nhưng đó là do Bạc Tư Ngự có thủ đoạn nên mới đàn áp được những người đó.
Bây giờ hắn mất tích, Mạc Chi Dương trước tiên biết mình phải đối mặt với chuyện gì, đám người khó chơi đó muốn cướp đi đồ của Bạc Tư Ngự.
Ngày hôm qua dù cố gắng đến mấy vẫn không ngủ ngon, sắc mặt Mạc Chi Dương có chút tái nhợt, lúc mang thai cũng không dám uống thuốc bừa bãi, đành ôm bụng đi vào thư phòng.
Đầu óc Tiêu Nghị cũng không rõ ràng lắm, vậy mà lại chủ động liên lạc với một số thân thích của Bạc gia, muốn cùng nhau ép Mạc Chi Dương rời đi.
Những người đó biết tin Bạc Tư Ngự mất tích đều bắt đầu nóng lòng muốn thử, nguyên soái mất tích, Bạc gia cũng chỉ còn lại một Omega không biết gì, vậy chẳng phải sẽ mặc người xâu xé?
Bạc gia là gia tộc quyền lực nhất toàn đế quốc, kéo dài nhiều năm, nếu không phải lúc trước còn có Bạc Tư Ngự thì đã sớm bị chia cắt từ lâu, bây giờ hắn mất tích thì quả là thời cơ!
Tất cả mọi người đều lo lắng không có cơ hội, Tiêu Nghị lại đưa lý do tới, nói Mạc Chi Dương không xứng ở lại Bạc gia, thế là bốn năm người tự xưng là trưởng bối Bạc gia hùng hổ kéo tới.
Cả đám đều đang nghĩ muốn cắn một miếng thịt béo bở từ Bạc gia.
Thời điểm quản gia tới thông báo, Mạc Chi Dương đang ngủ trưa, mới vừa nằm xuống chợp mắt một lát quản gia liền tới nói Tiêu Nghị mang theo những người khác đến, còn đang đợi ở dưới lầu, lại còn hùng hổ.
"Muốn ngủ một giấc cũng thật khó.” Mạc Chi Dương vén chăn bò dậy, lại nhìn xuống quần áo mình đang mặt không thích hợp gặp người. "Ông để cho bọn họ chờ trước, tôi thay quần áo xong liền đi xuống."
“Được.” Quản gia không chút do dự, những người đó không phải người tốt gì, vẫn phải tự mình xem.
Khó khăn từ trên giường bò dậy, đi đến tủ quần áo tìm một bộ chỉnh tề có thể mặc, thay quần áo xong, lúc mang giày liền có chút khó khăn.
Bụng quá lớn không cúi xuống được, vừa cúi xuống thì bàn chân sưng tấy lên, lúc mang giày vào lại rất đau, "Trước kia đều là anh ấy giúp tôi mang."
Cuối cùng thực sự không thể mang được, nên trực tiếp xỏ chân vào dép lê, lúc gần đi thuận tay lấy thêm một cái vũ khí phòng thân.
"Bạc gia này đến lượt Omega bình dân làm gia chủ, vậy chẳng phải sẽ khiến người ta cười chết!” Bạc Phục Sinh vỗ bàn một cái, trông thật đoan chính uy nghiêm.
Mạc Chi Dương vừa đi tới cửa cầu thang liền nghe thấy những lời này, khẽ cười nói: "Không tới phiên tôi, đến phiên ông sao?"
Nói xong, tay phải vịn cầu thang, tay trái chống lưng chậm rãi đi xuống.
Ngay khi sáu người trong phòng khách quay đầu lại, liền nhìn thấy một Omega nhỏ nhắn mặc một bộ tây trang màu trắng mang dép lê, bụng bầu nhô ra, chậm rãi đi xuống lầu.
Bạc Phục Sinh là chú họ của Bạc Tư Ngự, cũng là người có bối phận lớn nhất ở đây, vừa thấy Mạc Chi Dương mặt mũi trông dễ thương, lại dễ bắt nạt liền không chừa mặt mũi, "Cậu tính là cái thá gì?"
"Vậy ông là cái chủng loại gì?” Mạc Chi Dương căng bụng, kéo dép lê bước tới, đứng ở trước mặt mọi người, ánh mắt đặt trên người Bạch Dung không có cảm giác tồn tại nhất.
Chuyện này có lẽ là do cậu ta xúi giục.
"Tôi là chú họ của Bạc Tư Ngự, cậu chỉ là một tên Omega do thường dân sinh ra, trong bụng còn không biết có phải là con của Bạc Tư Ngự hay không, nó không chừng là con hoang từ đâu tới cũng dám ở lại Bạc gia?" Bạc Phục Sinh thoạt nhìn đã ngoài năm mươi, nhưng khi nói chuyện lại không có ý định tích đức.
Bạch Dung dính vào bên cạnh Tiêu Nghị, cúi đầu lộ ra nụ cười: Mạc Chi Dương, để tôi xem cậu kết thúc chuyện này thế nào.
Mạc Chi Dương cũng không giận, ôm bụng chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, giơ tay dùng sức tát ông ta một cái, trực tiếp đánh người ngã xuống sô pha, "Lớn tuổi cần phải tích đức khi nói chuyện, hiểu không?"
Đồ của người đàn ông của tôi, đến lượt các người thương nhớ?
Quản gia cũng bị doạ cho giật mình: Mạc tiên sinh dễ thương quá, không đúng, hung dữ quá!