Thành tích cuối kỳ được phát ra, nhóm ôn tập nhỏ phát huy ổn định, mỗi người đều tiến bộ trên cơ sở ban đầu.
Tổng điểm xếp hạng của kỳ thi được công bố, Nhan Hi chụp hình đăng trong nhóm của gia đình ba người, ba Nhan ở xa ở thành phố Vân Dương nhìn thấy tin nhắn trong giờ nghỉ trưa thì vô cùng vui vẻ đã gửi bao lì xì lớn cho con gái, lấy đó cổ vũ.
Trong kỳ nghỉ hè, Tiêu Nhiễm thu dọn đồ đạc về nhà, ban ngày Triệu Thu Tĩnh đi làm nên chỉ còn lại mình Nhan Hi ở nhà.
Trước kia còn có thể kêu Giang Trì Chu giết thời gian, bây giờ lại không được, bởi vì sắp vào 12 bọn họ chỉ có kỳ nghỉ một tháng, ý nghĩa là chờ đến tháng tám mới nghỉ.
Đương nhiên, người nọ không quên quét cảm giác tồn tại, cho dù ở trường học thì vẫn muốn tìm mọi cách giày vò cô.
Liên tiếp nửa tháng trời không mưa, đứng ở phòng bếp vo gạo cũng có thể nóng toát mồ hôi, cho dù là mở cửa phòng bếp nối với điều hòa ở phòng khách cũng vô dụng.
Biên Biên phe phẩy cái đuôi đi lung tung giữa phòng khách và phòng bếp, ngẫu nhiên muốn làm nũng với chủ nhưng Nhan Hi không chú ý tới bên chân thiếu chút nữa đã đá trúng.
“Biên Biên, đi xa chút coi.”
Biên Biên không sợ hãi chút nào, đi đường thị sát hệt như lãnh đạo.
Tính toán Triệu Thu Tĩnh tan tầm vào giữa trưa, thời gian nấu cơm vừa phải.
Rửa xong rau quả đặt ở trong bồn, việc nấu nướng sau đó phải chờ Triệu Thu Tĩnh trở về hoàn thành, bởi vì từ nhỏ cô đã sợ hãi dầu chiên trong nồi sẽ bắn ra, nấu cơm không thành vấn đề nhưng chuyện xào rau này thật sự không được.
Hai mẹ con đơn giản ăn xong cơm trưa, Triệu Thu Tĩnh vào phòng ngủ nghỉ trưa, Nhan Hi nhanh chóng thu dọn phòng bếp, thay thức ăn và nước cho Biên Biên xong thì về phòng nằm, ngủ thiếp đi mất.
Ngủ trưa vào mùa hạ luôn có cảm giác ngủ không tỉnh, đầu óc mơ mơ màng màng, không mở mắt ra được.
Tiếng mưa rơi bên ngoài ngôi nhà càng rơi xuống càng lớn, đánh thức cô từ trong giấc ngủ chập chờn, cánh tay đặt ngoài chăn bông lạnh lẽo nên cô vội cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi điều hòa.
Kéo cánh cửa sổ ra, mưa to rào rào ở trước mắt trở nên rõ ràng, lật điện thoại sang nhìn, hiện tại đã bốn giờ rưỡi.
Trên trang màn hình khóa có một tin nhắn nhắc nhở, click mở xem lại là Giang Trì Chu.
Chu Chu: 【 Không mang dù, tới đón anh 】
Thời gian trước làm lành nên đã sửa lại tên trong danh bạ của Giang Trì Chu.
Tin nhắn được gửi đến vào lúc hết tiết thứ hai buổi chiều, phỏng chừng lúc đấy anh đang đi học, Nhan Hi cũng trả lời tin nhắn như thế, không gọi điện thoại.
Nhan Tiểu Hi: 【 Anh thật đúng là ông lớn! 】
Vốn tưởng rằng đối phương tan học mới có thể thấy, lại không ngờ được, chưa chờ cô hoàn toàn tỉnh táo bò dậy từ trên giường thì Giang Trì Chu đã gửi tới tin nhắn mới: 【 Thứ bảy dẫn em lên hạng. 】
Nhan Tiểu Hi: 【 Em đây! 】
Thật sự không khéo, lúc cô đi được nửa đường thì cơn mưa mùa hạ nói dừng là dừng, bầu trời bắt đầu trong xanh.
Ngẩng đầu nhìn trời, sau cơn mưa trời xanh không mây, nếu trên mặt đất không còn đọng lại những vệt nước trơn trợt thì cô thật sự hoài nghi trời hoàn toàn không có mưa.
“Không phải chứ……” Nhìn hai cây dù trái một cây phải một cây, Nhan Hi cảm thấy cạn lời, sớm không ngừng muộn không ngừng, đi được nửa đường thì ngừng?
Hết mưa rồi thì không cần cô đưa dù, nhưng đã đi được nửa đường rồi thì tuyệt đối không có lý do gì để quay về.
Gấp dù cất lại, Nhan Hi lười biếng đi trên đường, tiếp tục đi về phía sân trường như một cuộc tản bộ.
Trong lúc này hai người không có trò chuyện, cô không chắc Giang Trì Chu đã rời đi hay chưa.
Cổng trường khá nhiều người hơn bình thường, có lẽ đều giống như cô, trên đường đón người mới phát hiện mưa đã tạnh nên dứt khoát tới đây.
Người ta đón con đều là phụ huynh, còn cô cực cực khổ khổ phải đợi ông lớn kia.
Chương trình học mệt nhọc của một ngày kết thúc, Tống Phi Dương cứ như ngựa hoang thoát cương, một đường đuổi bắt đùa giỡn với Từ Du từ khu dạy học đến cổng trường.
Cổng trường đang đứng kín phụ huynh, hai người ngừng tại chỗ chờ bạn mình phía sau.
Từ Du nhìn quanh khắp nơi, Tống Phi Dương giơ tay đặt lên bả vai cậu ấy, “Nhìn gì vậy? Cũng không ai đón mày.”
“Xời, ý mày là sao? Sao lại không thể có người đón tao.” Tuy rằng thật sự không có, nhưng ngoài miệng không thể thừa nhận!
Tống Phi Dương hừ một tiếng cười, “Vậy mày chỉ cho anh mày xem ai rước mày?”
“Đi đi.” Vẻ mặt Từ Du ghét bỏ gỡ cái tay trên bả vai ra, ánh mắt xoay chuyển khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở một góc sân trường, “Mày xem đó là ai?”
Không chờ Tống Phi Dương mở miệng thì Từ Du đã nhận ra, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: “Đó không phải bé thanh mai của anh Giang à?”
Tống Phi Dương mở to hai mắt nhìn cẩn thận, “Thật đúng là Nhan Hi, nó tới làm gì.”
“Đón người!” Giang Trì Chu bỗng nhiên xuất hiện phía sau hai người, giọng điệu chắc chắn ẩn chứa theo sự chảnh cún.
“Không thể nào……” Ông tám Tống ở phương diện học tập kém một chút nhưng suy diễn cái khác thì cực lớn, nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Giang Trì Chu thì đã đoán ra nguyên nhân rất nhanh.
“Hai bây hiện tại cũng phát triển đến bước này rồi à? Nhan Hi tới đưa dù cho mày? Wow! Anh Giang tuyệt vời!”
Quen biết nhau nhiều năm, Nhan Hi có tính cách gì bọn họ đều biết, chỉ bằng chuyện này đã đủ thấy tình cảm của cả hai tiến triển vô cùng khả quan.
Giang Trì Chu cong môi, không trả lời vấn đề kia, chỉ vẫy tay chào tạm biệt họ, “Hôm nay không đi cùng bọn mày được.”
Hai tên ế bền vững trố mắt.
“Hai người bọn họ hẹn hò à?” Từ Du chỉ vào hai bóng người đang tiến lại gần nhau.
“Không có khả năng.” Tống Phi Dương lắc đầu với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Vì sao?” Từ Du khó hiểu.
“Tin tưởng tao đi, nếu ở bên nhau, anh Giang nhất định đã tung tin tức bay đầy trời trong vòng ba phút!” Trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, Tống Phi Dương chắc như đinh đóng cột.
*
“Anh cũng quá phiền rồi đó, tan học hai mươi phút mới ra tới.” Cô đi đến cổng trường đã bỏ lỡ thời gian tan học, không ngờ mình còn chờ mười phút.
“Học sinh 12 mà, thông cảm một chút.” Giáo viên một hai phải dạy quá giờ, bọn họ cũng không còn cách nào.
“Cầm nè!” Nhan Hi đưa ra một cái khinh bỉ, hai cây dù đều giao cho anh.
Đi ra cổng trường, trong miệng Nhan Hi còn nhắc mãi chuyện trời mưa, “Nếu trời mưa sớm một chút thì em không cần ra ngoài.”
“Em là muốn ngồi phịch ở nhà làm trạch nữ sao?
(*)Trạch nữ: là từ tiếng Hán dùng để gọi những cô nàng chỉ thích ở nhà, lười ra ngoài, luôn trốn trong phòng để đọc truyện tranh, đọc tiểu thuyết, cày phim hoặc chơi game… làm mọi thứ nhưng giới hạn chỉ ở trong nhà mà thôi.
“Nào có? Mỗi buổi tối em đều đi ra ngoài theo Biên Biên có được không?”
Đi đến trước lối qua đường, đèn xanh sáng lên, Nhan Hi bước về trước thì bên trái đột nhiên bay tới một chiếc xe máy, cô nhanh chóng rút chân lại.
“Người lớn như vậy rồi, ngay cả đường cũng không nhìn.” Giang Trì Chu vươn cánh tay dài ra, ôm lấy vai phải của cô, ôm người dựa sát vào bên cạnh, bảo vệ cô bình an đi qua.
Đi vào lối đi bộ an toàn, hai người lại bắt đầu lải nhải liên miên tán gẫu chuyện không hết.
“Vừa rồi rõ ràng là đèn xanh.”
“Ừm, cho nên không phải em sai.”
“Anh buông em ra, nóng quá.”
“Buông em ra, nếu lại xông tới một chiếc xe thì làm sao bây giờ?”
“Đây là lối đi bộ!”
“Anh biết.”
Bọn họ cầm tay rời đi, bóng lưng càng ngày càng mơ hồ, cầu vồng treo trên bầu trời cũng dần dần rõ ràng, trở thành phong cảnh đẹp đẽ trong mắt mọi người.
*
Kỳ nghỉ hè trôi qua nửa chặng đường, Nhan Hi chân thật cảm nhận được mùi vị “Nằm liệt”, bởi vì ban ngày không ai ở nhà đốc thúc cô học tập, muốn chơi như thế nào đều được.
Buổi tối nằm trên sô pha, canh thời gian ba Nhan nghỉ ngơi thì gọi video cho ông.
Video được kết nối, trong màn hình lộ ra gương mặt tự nhiên chất phác của ba Nhan, góc độ cực kỳ…… Xảo quyệt.
“Ba, không cần kéo màn hình gần như vậy, ba lấy xa một chút đều được.”
Nghe con gái nói vậy, ba Nhan điều chỉnh góc độ một lần nữa, lộ ra gương mặt và nửa người trên, như vậy trông bình thường đi rất nhiều.
“Ba ơi, ba gần đây lại trở nên đẹp trai rồi.” Những lời này, Nhan Hi nhắm mắt lại cũng có thể khen.
“Đừng khen, không có tiền!” Ba Nhan liếc mắt một cái đã nhìn thấu “Âm mưu” của con gái, không lưu tình chút nào đã đánh vỡ mộng đẹp của cô.
Cuộc trò chuyện của hai cha con cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, “Ba à, sao trông ba mặt ủ mày ê dạ?”
“Có sao?” Ba Nhan sờ mặt mình nhưng không cảm nhận được.
Nhan Hi cười khúc khích, đặt lên giữa mày mình và nói: “Mày này đều muốn nhăn thành ngọn núi rồi kìa ba!”
Triệu Thu Tĩnh lau khô bọt nước trên tay đi tới, Nhan Hi tự động thoái vị, đưa điện thoại cho mẫu thượng đại nhân.
Vợ chồng hai người quan tâm lẫn nhau vài câu, ba Nhan mới có thể thả lỏng trái tim với vợ, nói đến chuyện gần đây khiến tâm trạng ông không thoải mái.
“Hai đêm trước đưa tới một bệnh nhân, bị ba ruột lấy chai rượu đập vào bệnh viện, là một cô bé mười lăm tuổi, gương mặt đều…… haiz……”
Nhắc tới chuyện này, ba Nhan liên tục thở dài, đều nói không thành lời.
Ông đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm, gặp đủ kiểu bệnh nhân và người nhà kỳ lạ, lần này đến bệnh viện trung ương Vân Dương để giao lưu, rời nhà hai tháng, vốn là nhớ vợ và con gái, hiện giờ nhìn cô bé trạc tuổi con gái bị tra tấn thành như vậy, trong lòng không dễ chịu gì.
Làm một người ba, đối đãi với con trẻ dù sao cũng sẽ nhiều thương xót hơn, huống chi chuyện của cô bé kia cực kỳ đặc thù, sau khi được đưa vào bệnh viện, cha mẹ ruột còn trốn tránh trách nhiệm với nhau, suýt ép con làm chuyện dại dột.
May mắn có hàng xóm tốt bụng hỗ trợ cứu người ra nhưng trạng thái hiện giờ của cô bé kia vẫn rất tồi tệ như cũ, cả người gầy đi rất nhiều.
Nghe thấy cô bé trạc tuổi con gái mình khổ nhiều như vậy, trong lòng Triệu Thu Tĩnh cũng hoảng sợ, “Con bé kia thật là quá đáng thương.”
Nhan Hi nằm dựa bên cạnh dựng lỗ tai lên, nghe xong đại khái câu chuyện.
Hình như là bệnh viện ba cô công tác gặp được một bệnh nhân rất đáng thương, điều này đã khiến người mẹ cảm tính của cô xúc động
“Ba ơi, năng lượng sức cảm hóa của ba quá mạnh, mẹ con nghe cũng muốn khóc theo.” Nhan Hi khoa trương làm dịu bầu không khí, trong video ba Nhan quả nhiên sửa miệng đổi đề tài.
Nhưng Triệu Thu Tĩnh nghe lọt chuyện này, một lòng nói kết cục, “Vậy đứa trẻ hiện tại làm sao bây giờ?”
“Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có chuyển biến, người nhà hàng xóm của cô bé kia rất tốt, có anh trai vẫn luôn ở bên chăm sóc cô bé, cũng mới 15-16 tuổi, cũng để bụng hơn những người lớn không chịu trách nhiệm kia chút.” Ba Nhan lo lắng đến cảm xúc nhập tâm của vợ yêu quá mạnh nên chọn nói phần tốt còn lại.
Phía sau những lời này, Nhan Hi cũng chỉ nghe rõ đôi ba câu, “Anh hàng xóm? Wow, thanh mai trúc mã!”
Nhìn thấy con gái hoạt bát vui vẻ trước màn ảnh, ba Nhan đột nhiên cảm giác vô cùng vui mừng.
Cũng may, gia đình bọn họ hòa thuận, những bi kịch khiến người ta oán hận căm phẫn ấy sẽ không xảy ra.
Nghe được con gái cảm thấy hứng thú với chữ anh trai nhà bên và thanh mai trúc mã, ba Nhan liên tục xua tay, “Người ta và con với Chu Chu không giống nhau.”
“Sao không giống nhau?” Không phải đều là bạn bè khác phái cùng nhau lớn lên sao?
“Con bé người ta kêu anh trai thân thiết, đâu giống hai đứa bọn con khi còn nhỏ còn đánh nhau……” Ba Nhan đơn thuần ở đàng kia cảm thán tình anh em sâu nặng, thế gian tốt đẹp.
Nhan Hi nghe được run lập cập, khi còn nhỏ bọn họ làm bộ bạn tốt ở trước mặt cha mẹ, nhưng cũng có lúc tắc trách bị bắt được, không ngờ ba già tự mình vạch rõ ngọn ngành.
Đảo mắt lên, tưởng tượng đến chuyện mình kêu anh Giang Trì Chu thì cảm giác cả người đều nổi da gà!
*
Sau một hồi điện thoại, tình cảm nhiều năm không suy giảm của đôi vợ chồng ân ái ngập tràn, Triệu Thu Tĩnh quyết định thừa dịp nghỉ đông đến thành phố Vân Dương mấy ngày.
Thu dọn xong hành lý mới hỏi con gái, “Mẹ muốn đến thành phố Vân Dương ở mấy ngày, con có muốn đi cùng hay không?”
Nhan Hi nghiêng đầu sang nhìn vali của mẹ, “Vậy con không quấy rầy thế giới hai người của ba mẹ ạ.”
Cha mẹ là chân ái, con trẻ là ngoài ý muốn, chung quy vẫn muốn một mình cô gồng gánh ngôi nhà tịch mịch này!
Triệu Thu Tĩnh trước khi đi đã để đủ tiền tiêu vặt cho con gái, Nhan Hi đắc ý nhận lấy, cười hì hì đưa mẹ lên xe.
Trên đường trở về vui vẻ nhảy tung tăng.
Biết được phụ huynh nhà họ Nhan đều không ở nhà, Tống Nhàn nhiệt tình đến giờ cơm kêu cô, “Hi Hi, hôm nay dì làm món con yêu thích nhất, mau tới đây.”
“Dạ! Con đây!”
Hai nhà quen biết chín năm, mặt ngoài khách khí đã sớm vô dụng, Tống Nhàn còn đặc biệt làm món cô thích ăn.
Ba Giang bề bộn nhiều việc, vào giữa trưa hình như sẽ không về nhà nên ba người hoà thuận vui vẻ trên bàn ăn.
Ngay khi đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, Tống Nhàn đứng lên, “Canh chín rồi, dì qua đó xem.”
Hai người còn lại tiếp tục dùng cơm, nhưng hình ảnh vừa thay đổi lại biến thành cảnh hai người vì một miếng thịt tranh đấu.
Hai đôi đũa đồng thời đè lại cánh gà cuối cùng trên đĩa, không ai nhường ai, trong ánh mắt giao nhau mang theo sát khí.
Đối với bọn họ giờ phút này mà nói, ăn nhiều một con ăn ít một con không sao cả, nhưng một miếng cuối cùng rơi vào trong chén ai thì người đó thắng!
“Hôm nay hương vị của canh……” Tống Nhàn bưng canh ra, nói còn chưa dứt lời thì thấy động tác nhanh nhẹn rút đũa của hai đứa trẻ thì làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
Cho dù bọn họ che giấu rất khá, Tống Nhàn vẫn đoán ra chuyện đã trải qua, lộ ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng, “Hai bọn con còn giống khi còn nhỏ.”
Không có trách cứ hành vi của bọn họ, vẫn cứ coi bọn họ như con nít, cho phép bọn họ giữ lại bản chất của mình.
Nhưng nói xong lời cuối cùng, Tống Nhàn vẫn dặn dò con trai, “Nhưng Chu Chu con cũng trưởng thành rồi, phải nhường Hi Hi nhiều một chút, người ta là con gái.”
Nhan Hi che miệng lén bật cười.
“Mẹ, mẹ xem bộ dạng đắc ý của nó kìa!” Giang Trì Chu tức.
Vào khoảnh khắc Tống Nhàn xoay người thì Nhan Hi đã ngồi ngay ngắn, bày ra điệu bộ, lặp lại câu nói kia, “Người ta là con gái.”
Tống Nhàn cười và đặt đĩa cánh gà cuối cùng trước mặt Nhan Hi.
“Cảm ơn dì Tống, dì Tống tốt nhất.” Cô vươn tay bắn tim, chọc Tống Nhàn tâm trạng thoải mái.
Nhưng ở góc Tống Nhàn nhìn không thấy, cô lại dùng ngón tay kéo mí mắt, nhanh chóng làm mặt quỷ với Giang Trì Chu.
*
Cơm trưa qua đi, Tống Nhàn ra ngoài có hẹn, đi đến tiệm làm đẹp với những người bạn thân ngày thường qua lại.
Nhan Hi gần đây mê một trò chơi mới, vì kịp thời tìm kiếm trợ giúp mà cô không về nhà, lúc đánh không thắng thì đưa điện thoại cho Giang Trì Chu, bảo anh hỗ trợ dẫn dắt đồng đội lật ngược thế cờ.
Tỉ lệ thắng càng cao thì đối thủ càng mạnh, đến cuối cùng, đa phần thời gian di động đều ở trên tay Giang Trì Chu, mà Nhan Hi phụ trách ở bên cạnh cổ vũ ồn ào.
“Đi, đi! Đẹp!”
Ngay từ đầu là ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nghiêng đầu xem, sau đó tư thế thoải mái như thế nào thì thoải mái như thế ấy, ngồi quỳ bên cạnh Giang Trì Chu, cằm đều để ở trên vai anh.
Không biết khi nào, giọng nói thao thao bất tuyệt bên tai kia biến mất, lúc đang thao tác nhân vật trong game đối chiến với quân địch, một bóng người trượt khỏi vai trái của anh, Giang Trì Chu lập tức rời khỏi màn hình, kịp thời nâng đầu Nhan Hi lên.
Lòng bàn tay rộng của anh nâng lấy nửa bên má cô.