Cả ba người đều không hiểu được ý câu kia, đành phải chờ cậu giải thích.
Cậu nhìn lướt qua cô gái nhỏ đang ngước lên ở bên cạnh, hơi cụp mắt: “Ý tớ là… Giang Thiệu Văn không thể tính là chiều chuộng bạn gái.”
Chờ hồi lâu mà chỉ đợi được một câu chả ra sao.
Lê Thiếu Chu đập bàn cười: “Hahaha, anh Dịch, đây là chuyện cười lạnh à?”
Thời Dịch chỉ cười không nói, cất điện thoại: “Không chơi nữa.”
Bên cạnh truyền đến tiếng của cô gái nhỏ ngoan ngoãn: “Em ăn xong rồi.”
Khương Mịch Nhĩ cũng vội để bát đũa xuống: “Tớ cũng no rồi.”
Ngu Trĩ Nhất lau miệng, hỏi: “Thế bọn mình có quay lại thành phố trò chơi nữa không?”
Khương Mịch Nhĩ hào hứng vẩy tay: “Đương nhiên rồi, tớ còn chưa quyết đấu một trận với Lê Thiếu Chu mà!”
Bốn người bàn bạc một chút, quyết định quay về chơi thêm một lúc.
Khương Mịch Nhĩ và Lê Thiếu Chu đi thẳng đến khu vực “quyết chiến”, Thời Dịch thì dẫn Ngu Trĩ Nhất đến trước máy gắp thú bông.
“Chơi cái này đi.” Cậu thấy con gái đều khá thích trò gắp thú bông.
“Cái này khó gắp lắm.” Vì lợi nhuận nên người chủ đã cố tình sửa lại vào chỗ, cô đã thử hai lần, thực sự rất khó gắp.
“Thử lại lần nữa đi.”
Thời Dịch cổ vũ cô.
Ngu Trĩ Nhất áng chừng xèng trong túi, đi đến trước máy gắp thú bông, lấy ra hai xèng rồi nhét vào máy, bắt đầu cầm lấy cần điều khiển. Tay gắp của máy câu được thú bông lên, nhưng khi gần vào đến cửa ra thì tay gắp lại tự rơi xuống.
Cô bất lực lắc tay Thời Dịch: “Anh nhìn đi, gắp thú bông phí xèng lắm ấy.”
Thời Dịch nhét tiếp hai xèng nữa vào, nói: “Thử lại lần nữa.”
Xèng cũng nhét vào rồi, đành phải gắp tiếp thôi.
Ngu Trĩ Nhất hít sâu một hơi, cầm cần điều khiển.
Lúc cô bắt đầu di chuyển tay gắp, trên mu bàn tay bỗng thấy ấm áp.
Khi ấy tay cô chẳng còn chút sức lực nào, cứ để mặc cho tay người nào đó hướng dẫn.
“Cạch—“
Lựa đúng thời cơ ấn nút, tay gắp túm được thú bông, di chuyển lại cửa ra, tay gắp thả lỏng, thú bông đập vào khung kính lung lay.
Hai người dán chặt mắt vào thú bông, thấy nó đung đưa rồi rơi thẳng xuống cửa ra.
“Wa! Gắp được rồi!”
Mình gắp nhiều lần mà không được, Thời Dịch lại có thể gắp chuẩn ngay lần đầu tiên, trong lòng lại càng sùng bái cậu hơn.
“Anh đỉnh nhất luôn!” Lời khen này không cần phải suy nghĩ chút nào, là sự tán thưởng thật lòng.
Nhân viên lấy thú bông ra cho Ngu Trĩ Nhất, là một chú thỏ trắng hồng.
Thời Dịch bóp bóp con thỏ mềm mại, cảm thấy vải may thú bông khá thoải mái.
“Thích lắm hả?”
“Vâng, thú bông cực dễ thương!” Hai tay cô ôm chặt thú bông không rời.
Khi còn bé bố mẹ đều không ở bên, bà ngoại thì lại tiết kiệm, nên sẽ không mua đồ chơi cho cô. Như thú bông này chẳng hạn… cũng không hề có.
Sau này lớn lên, thì càng không nhớ để mua những thứ này nữa.
Khi vào phòng ở ký túc xá thấy trên giường bạn cùng phòng bày đầy thú bông, cô thích vô cùng, nhưng lại giấu sự yêu thích ấy trong lòng, không nói ra.
Dù chỉ là một con thú bông be bé cũng đủ khiến cô mừng rỡ.
Thời Dịch thấy cô thích thú bông đến vậy, bèn nhìn về phía máy gắp: “Nếu thích thì gắp thêm một ít.”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, hớn hở nói: “Anh gắp giúp em nhé.”
Cậu đáp một cách dứt khoát: “Được.”
Cuối cùng, Lê Thiếu Chu sơ suất thua Khương Mịch Nhĩ, còn Thời Dịch thì dựa vào trí thông minh cộng thêm chân tay lanh lẹ đã gắp được vài con thú bông cho Ngu Trĩ Nhất.
Lê Thiếu Chu và Khương Mịch Nhĩ quyết đấu xong đi ra, thấy hai người ôm đầy thú bông, há hốc mồm: “Các cậu… các cậu đi cướp máy gắp thú bông à?”
“Chỗ này là dựa vào bản lĩnh của anh ấy đó!” Ngu Trĩ Nhất lên tiếng bảo vệ.
Lê Thiếu Chu khó tin: “Hôm nay máy gắp thú cũng bị bug à?”
Cậu không tin điều này nên chạy đến chỗ máy gắp, nhét vào máy hai xèng còn thừa.
Một loạt các thao tác mạnh bạo, kết quả chỉ là một mảng yên tĩnh…
Nhìn lại Thời Dịch, cậu cảm thấy mình như bị sỉ nhục.
“Thôi thôi thôi”. Khương Mịch Nhĩ tiến lên hai bước, cổ vũ cậu: “Tuy là cậu không giỏi lắm, nhưng tớ khâm phục dũng khí dám chơi dám thua của cậu.”
Thấy hoàn cảnh “đáng thương” như thế của bọn Khương Mịch Nhĩ, bên Thời Dịch lấy ra hai con thú bông cho mỗi đứa một con.
Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất thắng lợi về nhà, về đến nơi, Thời Dịch để hết thú bông lên giường cô.
“Anh không lấy con nào à?” Ngu Trĩ Nhất ngồi xuống chiếc giường bày đầy thú bông, thuận miệng nói: “Đây là thú bông mà bọn mình cùng gắp, không giống với đi mua.”
“Thế à…” Cậu cất lời nói ấy vào lòng, rồi không từ chối nữa.
“Vậy anh chọn một con nhé?”
“Vâng, anh muốn con nào?” Chỗ này vốn là Thời Dịch gắp được, bất kể cậu muốn con nào, cô sẽ đưa luôn cho cậu.
Ngón tay đang để bên người khẽ nhích lên, quay vòng trên đống thú bông, rồi chỉ vào con thỏ nhỏ trắng hồng.
Ban đầu Ngu Trĩ Nhất còn tưởng là mình hiểu nhầm, ngập ngừng hỏi lại: “Anh muốn con thỏ này ạ?”
“Ừm.” Cậu khẽ gật đầu.
“Nhưng nó màu hồng mà…” Ngu Trĩ Nhất hơi nghi hoặc, không phải cô tiếc, mà là cảm thấy phòng của Thời Dịch có phong cách con trai rất rõ ràng mà lại để một con thỏ trắng hồng thì có vẻ không ổn lắm.
“Em bảo anh tự chọn mà? Sao, không nỡ hả?”
“Không phải đâu.” Cô không muốn mang tiếng oan nên vội vàng lấy con thỏ đưa cho cậu.
Thời Dịch nhéo tai của nó, coi như đã nhận.
Ninh Tố Nhã dọn dẹp phòng ốc, thấy bên gối của con trai để một con thỏ thú bông có tâm hồn thiếu nữ, tưởng là đồ của Ngu Trĩ Nhất nên tốt bụng “trả lại” vào phòng của cô.
Thời Dịch tìm quanh phòng không thấy bóng dáng con thỏ đâu, mở cửa phòng bên cạnh thì lại thấy con thỏ đang ngay đầu giường.
Cậu đi tới nắm tai thỏ xách lên: “Ngu Trĩ Nhất, em trộm thỏ của anh à?”
Ngu Trĩ Nhất vừa về phòng: “…”
Oan uổng quá!
“Không phải em, em vừa vào cũng thấy nó ở trên giường.” Cô gấp gáp giải thích cho mình, lắc đầu nguây nguẩy.
Thời Dịch bật cười một tiếng.
Đương nhiên cậu sẽ không nghĩ là cô lén lút cầm đi, chỉ muốn trêu chọc cô đôi câu mà thôi.
Sau đó Ninh Tố Nhã biết được chuyện này, biểu tình trên khuôn mặt rất vi diệu.
Khi cậu còn nhỏ, trong nhà từng bắt một con thỏ về chuẩn bị làm thịt, Thời Dịch ghét mùi thỏ quá nồng, nên sinh ra bóng ma tâm lý, bảo mình rất ghét thỏ, sau đó thì cũng cảm thấy ghét thật.
“Không phải con ghét thỏ sao?” Còn để nó ở bên gối nữa, không sợ tối gặp ác mộng à?
“Đây chỉ là thú bông thôi mà mẹ.”
“Con trai à, con thích thú bông thì cũng được thôi, nhưng đây vừa là thỏ lại còn là màu hồng, con không thấy lạ à?”
“Mẹ, không phức tạp như mẹ nghĩ đâu.” Cậu vươn tay nắm con thỏ để lại chỗ cũ, cũng không nói gì thêm.
Mãi sau này, Ninh Tố Nhã biết được từ lời của Ngu Trĩ Nhất, đó là thú bông đầu tiên mà Thời Dịch gắp được.
Nhưng ngoại trừ Thời Dịch ra thì chẳng ai hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó cả.
Chớp mắt đã đến tháng Giêng, sinh nhật 15 tuổi của Ngu Trĩ Nhất sắp đến rồi.
Đến hôm sinh nhật, sáng sớm Thời Dịch đã dặn dò cô: “Hôm nay tan học buổi chiều theo anh về nhà.”
Ngu Trĩ Nhất nghĩ, chắc là muốn tổ chức sinh nhật cho cô.
Kiều Lạc Chỉ đưa cho cô một món quà nhỏ như thường lệ, Khương Mịch Nhĩ và Văn Thính Ngữ cùng phòng biết được chuyện này, còn bàn bạc nhau chiều tan học xong sẽ đi mua vài thứ về chúc mừng cô.
“Xin lỗi mọi người nha, hôm nay tớ phải về nhà.” Chắc chắn cô sẽ chọn về nhà đón sinh nhật cùng Thời Dịch.
Các cô bạn đều thấu hiểu, quyết định dời việc chúc mừng sang ngày mai.
Trưa hôm đó, trời chuyển âm u, đến tiết hai buổi chiều thì có tiếng mưa tí tách bên ngoài lớp học.
Mưa lúc ngớt lúc rào rào, cho đến tiết ba vẫn chưa tạnh.
Trong lớp có vài học sinh buồn rầu vì không mang ô.
Lúc này, chiếc ô nhỏ họa tiết hoa mà Ngu Trĩ Nhất luôn mang bên mình được phát huy tác dụng.
Lê Thiếu Chu ngồi bần thần chốc lát trong phòng học, chờ sốt ruột. Người anh em cùng phòng ký túc xá bảo cậu xuống dưới tầng chờ, lát nữa sẽ mang ô đến cho cậu.
Lê Thiếu Chu đi xuống, thấy mưa tạt hết cả vào hành lang, cả dãy ngoài lõng bõng nước.
Cậu khoanh tay lại ngẫm nghĩ, tính toán thời gian, xoay người đi về phía nhà vệ sinh gần nhất.
Lát sau cậu đi ra, vừa đi được hai bước thì nhìn thấy một người đang giơ ô hình hoa.
Cậu thấy người này khá quen, nhìn kỹ thì hóa ra là Thời Dịch.
Thấy Thời Dịch đang cầm một chiếc ô tràn ngập phong cách thiếu nữ, Lê Thiếu Chu cười sằng sặc, trêu đùa: “Anh Dịch, không ngờ nha, cậu lại có tâm hồn thiếu nữ như thế, há há…”
Nhưng khi nhìn thấy Ngu Trĩ Nhất chạy đến chui vào ô, Lê Thiếu Chu tắt nắng, cảm giác như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào người mình.
Ngu Trĩ Nhất vừa vào nhà vệ sinh một lát, nên Thời Dịch mới đứng chỗ này chờ cô.
Lúc về lại thấy có thêm một người, cô thuận miệng hỏi: “Ấy, Lê Thiếu Chu, cậu không có ô à?”
Lê Thiếu Chu đang muốn trả lời thì bị Thời Dịch cướp lời.
“Nó thích trời mưa, không cần để ý đến nó.” Dứt lời, cậu ôm lấy bả vai của cô gái nhỏ, hai người đội chung ô rời đi.
“Anh, năm nay em cũng có bánh gato ạ?”
“Chuyện này cần em phải lo sao, có năm nào chưa cho em không?”
Cô mân mê khóe môi, rồi bất giác mỉm cười.
Lúc tâm tình vui sướng thì không nhịn được nói nhiều thêm, suy nghĩ trong lòng cũng nói luôn ra: “Ngày trước sinh nhật bà ngoại toàn luộc trứng cho em thôi.”
Ngu Trĩ Nhất nhớ đến lúc bà luộc trứng cho mình, đó là sự chúc phúc vừa đơn giản lại chân thành nhất.
Nhưng sinh nhật năm nay lại khác với mọi năm, sinh nhật của cô vào thứ tư, không thể chiều theo ý mình về thị trấn thăm bà.
Cô nghĩ, sau khi tan học sẽ gọi điện nói chuyện với bà.
“Em yên tâm đi, đồ mà năm ngoái có, thì năm nay còn có nhiều hơn.”
Ban đầu Ngu Trĩ Nhất không hiểu được ý nghĩa thực sự của câu nói này, cho đến khi vào cửa, thấy bà ngoại và cô Ninh đang ngồi ở sô pha trong phòng khách.
“Bà ơi!” Cô mừng rỡ đi đến.
Lúc biết được nguyên do tại sao khi ấy bà rời đi, cô không thể nào xua tan được sự hổ thẹn rằng mình không có năng lực để chăm sóc cho bà bị bệnh, song bây giờ mọi chuyện đã tốt hơn nhiều.
Sinh nhật này thể hiện một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của cô.
Có lẽ ông trời vì công bằng nên mới để cho cô gặp được Thời Dịch, đền bù cho cô tất cả tình cảm mà bố mẹ cô thiếu sót.
Ngu Trĩ Nhất mở mấy món quà nhận được ngày hôm nay ra, rồi đặt vào những vị trí thích hợp.
Cô nghĩ, nhận được lời chúc của bạn bè rồi, trứng gà của bà cũng ăn rồi, bánh gato Thời Dịch tặng cũng ăn xong, chỉ còn lại… quà của Thời Dịch!
Không phải cô cứ muốn đòi quà của Thời Dịch, nhưng từ khi sinh ra đến giờ, hai người đã cùng trải qua 15 cái sinh nhật, tặng quà đã thành việc hẹn ngầm, hơn nữa mỗi lần Thời Dịch tặng quà đều khiến cô bất ngờ, nên lần này cô cũng vô cùng mong chờ món quà ấy.
Một mình bà ngoại lên thành phố, trời tối rồi thì không còn phương tiện đi về, Ngu Trĩ Nhất ngồi trò chuyện với bà, Ninh Tố Nhã cũng tán thành việc bà ở tạm một đêm.
Bà ngoại quen nghỉ sớm, nên đang nghỉ ngơi trước trong phòng cô.
Thời Dịch đứng ở cửa, lặng lẽ ra dấu với cô.
Ngu Trĩ Nhất nhẹ nhàng đóng cửa phòng, hai người cùng đi vào phòng Thời Dịch ở bên cạnh.
Mở cửa ra, cô gái nhỏ đảo mắt nhìn quanh phòng.
Trên bàn? Trên giường? Hay là chỗ khác?
Cô rất thuộc bố cục trong phòng Thời Dịch, thoạt nhìn cũng không thấy dư ra “một món quà” nào cả.
“Tìm gì thế?”
Lúc cô gái nhỏ đang săm soi quà của mình thì bị bắt ngay tại trận!
Cô hơi rầu rĩ, lại chột dạ đứng thẳng lên, mắt nhìn đăm đăm về phía trước, không dám ngó ngiêng lung tung nữa.
Thời Dịch chủ động nhắc đến: “Để anh đoán nhé, có phải em đang nghĩ anh sẽ tặng quà gì đúng không?”
“Không…” Cô ngại ngùng phủ nhận.
Thời Dịch nhướn mày, gật gù nói: “Không phải là được rồi, anh đang muốn nói với em là năm nay không có quà.”
Cô gái nhỏ nhất thời sửng sốt, dường như không thể tin được.
Thời Dịch lắc đầu thở dài: “Haizzz, gần đây học hành bận rộn, cũng không có thời gian đi mua đồ, bánh gato cũng là nhờ mẹ mua hộ đó.”
Nghe có vẻ đúng như vậy thật.
Nhưng Ngu Trĩ Nhất nào nỡ trách móc cậu? Ngược lại còn an ủi: “Không sao đâu anh, Nhất Nhất cũng không mong quà lắm đâu.”
Thời Dịch cúi đầu, bả vai cậu rung rung.
Ngu Trĩ Nhất cảm giác được có điều gì sai sai, cô nghiêng cổ nhìn, người nọ rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Bấy giờ cô mới vỡ lẽ là mình bị trêu chọc, dường như tâm tư của mình không hề bị che giấu trước mặt cậu, vô cùng thẹn thùng.
Cô gái nhỏ luống cuống, không biết phải làm sao bèn vươn tay che kín miệng Thời Dịch, giọng nói yếu ớt vờ hung ác uy hiếp: “Không cho phép anh cười!”
Thế là cậu càng không nhịn được.
Cậu vừa động thì đôi môi mỏng lại chạm vào lòng bàn tay của cô, rất mềm, lại như tỏa ra hơi ấm, khiến trái tim cậu đập trật nửa nhịp.
Cậu ý thức được điều gì đó, vội vàng lùi về phía sau, đụng phải mép bàn học.
Ngu Trĩ Nhất khó hiểu nhìn cậu, trong lòng đang chỉ nghĩ đến chuyện mình bị đùa cợt.
Xác định được Thời Dịch có chuẩn bị quà, cô mạnh dạn vươn tay ra: “Vậy thì giờ anh nên đưa quà cho Nhất Nhất rồi chứ?”
“Anh không có quà thật.” Cậu vẫn cứ khăng khăng câu nói này.
“Thế thì không được, sinh nhật năm nào của anh em cũng tặng quà hết.” Thời Dịch lớn hơn cô ba tháng, nên sinh nhật hàng năm đều là cô tặng trước.
“Ừm.” Cậu bật cười, nói: “Được thôi, có qua có lại, anh cho em cái này.”
“Cái gì thế ạ?”
Cậu xoay người mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
Cái hộp đó cũng không trang trí đặc biệt gì, bốn góc hộp có màu trắng, không biết bên trong là đồ gì.
Thời Dịch đưa hộp cho cô: “Em mở ra đi.”
Đây là hộp lồng, chỉ cần nắm chắc hai bên đẩy phần dưới ra thì sẽ nhìn thấy đồ bên trong.
Tầng trên của hộp là một chiếc điện thoại màu trắng.
Cô hoảng hốt, chần chừ không lấy điện thoại ra.
Ngu Trĩ Nhất buồn rầu một hồi, hỏi dò: “Em không nhận quà này có được không?”
“Sao thế, không thích à?” Thời Dịch không ngờ đến phản ứng này của cô, đầu lông mày nhíu lại.
“Điện thoại di động… đắt quá! Bây giờ em đang đi học cũng không cần điện thoại, có mua về cũng phí tiền ấy.” Cô cắn nhẹ môi dưới, nói tiếp: “Cái này có thể trả lại đúng không ạ?”
Thời Dịch tạm nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
Thì ra là cô lo lắng việc này.
“Em quên rồi à, anh có thể tự kiếm được tiền.” Cậu đoạt giải trong kỳ thi của tỉnh, được thưởng 3000 NDT, lúc đó đã tính xong việc mua quà cho cô.
Trong phạm vi năng lực của mình sẽ cho cô hết thảy những gì tốt nhất.
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, không chịu nhận: “Lúc nào anh cũng tốn tiền vì em…”
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy chua xót.
Nghĩ lại mới thấy, Thời Dịch luôn đối tốt với cô mà không cần báo đáp, làm rất rất nhiều chuyện cho cô, lại còn bỏ ra rất nhiều thứ.
Thời gian, sức lực, tiền bạc, thậm chí là cả cái khác.
Cô không hiểu, một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi như cô, thực sự đáng giá để một người ưu tú đến vậy đối đãi tốt nhường này sao?
Không phải cô bi quan, chỉ là có đôi khi cảm thấy những chuyện này không quá chân thực.
Thời Dịch nâng cằm cô lên, dò xét từ ánh mắt: “Không phải là em khóc đấy chứ?”
Cô lắc đầu, cố gắng không để nước mắt trào ra, hạ giọng nói: “Em chỉ thấy anh rất đáng thương, từ nhỏ đã là một sự tồn tại vô cùng ưu tú nổi bật, lại cứ phải mang theo phiền phức như em.”
“Em thà rằng để anh quên sinh nhật em, cũng không muốn anh đi mua món quà đắt tiền như thế.”
Người nọ thở dài, xoa đầu cô, kiên trì dỗ dành: “Nếu mà anh thật sự quên sinh nhật em, thì em lại chả khóc suốt đêm ấy.”
“Em không khóc đâu.” Cái miệng nhỏ mím lại nhưng cũng may là không rơi nước mắt.
Thời Dịch lấy điện thoại ra rồi nhét vào tay cô: “Với lại, anh cũng không cần em phải báo đáp, đánh đổi công chính liêm minh, anh đang đầu tư đó.”
“Đầu tư gì?”
Đối xử tốt với cô thì gọi là đầu tư hả?
“Đợi em trưởng thành rồi sẽ nhận được báo đáp.”
“Nhỡ mà em trưởng thành rồi cũng không có bản lĩnh gì thì sao? Thế thì anh lỗ vốn nặng luôn.” Thời Dịch thông minh như vậy mà lại đầu tư vào cô? Chẳng phải là lỗ vốn rồi sao? Ngay cả cô cũng không tin tưởng bản thân mình.
“Không đâu.” Thời Dịch lại cực kỳ kiên định, cười nói: “Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, thì anh sẽ không bị lỗ vốn.”
—
Hôm sinh nhật đó, kết quả của việc nhận quà hay không, đương nhiên là bị Thời Dịch vừa dỗ vừa lừa nên nhận rồi.
Cô chưa quen dùng điện thoại, nhưng từng nghịch điện thoại của Thời Dịch nên cũng dần biết cách sử dụng
Thời Dịch đưa điện thoại của mình cho cô: “Em tìm những người bình thường sẽ liên lạc, rồi lưu số lại, nếu trong điện thoại của anh không có thì đi hỏi sau.”
Ngu Trĩ Nhất suy nghĩ một hồi, nhập vào mấy dãy số.
Cô nhớ rõ số của Thời Dịch, bà ngoại, cả số của bố mẹ Thời Dịch nên nhập luôn vào máy.
Vì Thời Dịch là lớp trưởng nên có lưu cả mấy số của bạn học, cô tiện lưu luôn số của Kiều Lạc Chỉ, Lê Thiếu Chu và Khương Mịch Nhĩ.
Thời Dịch nhìn thoáng qua, thấy cách cô lưu tên bèn nhắc nhở: “Em đừng lưu thẳng quan hệ như vậy, tuy xác suất rất nhỏ nhưng nhỡ bị kẻ xấu lợi dụng, tốt nhất là đổi thành tên mà chỉ có mình hiểu.”
“Dạ dạ.” Cô ngoan ngoãn đổi lại tên một lượt.
Về phần Thời Dịch thì lúc cô nhập vào nhìn thấy hai chữ “mười một”, trong lòng có chút tâm tư: “Anh ơi, anh thấy em lưu số anh là mười một được không? Thế thì người khác đều không biết là anh, chỉ có mình em biết.”
“Mười một à…” Cậu nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Cái tên này không tốt lắm.”
“Thế em lưu tên của anh vậy.”
Lúc cô chuẩn bị gõ chữ, Thời Dịch giơ tay ra lấy điện thoại.
Ngu Trĩ Nhất ngơ ngác.
Thời Dịch nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó trả lại cho cô.
Ngu Trĩ Nhất cúi đầu nhìn, số của Thời Dịch đã được lưu là “A mười ba”.
“A mười ba nghĩa là gì thế?”
“Chữ A đứng đầu tiên.”
“Cái này em biết, nhưng mười ba là gì?”
“Em tự nghĩ đi!” Cậu không nói đáp án cho cô biết.
Ngu Trĩ Nhất nghịch điện thoại một hồi, lặng lẽ mở mạng lên, search ý nghĩa “lưu số điện thoại là mười ba”.
Ở phương Tây, mười ba là một con số xui xẻo, đại diện cho sự gian ác, ma quỷ, bệnh tật, tai họa, đều là tượng trưng cho những điều không tốt.
Thế nhưng ở Trung Quốc, mười ba lại là con số đại diện cho sự cát tường, cao quý.
Trong những giải thích trên mạng có câu thế này:
“Bạn bè” có 12 nét, “Người yêu” 12 nét, “Người thân” cũng 12 nét.
(chữ tiếng Trung của các từ trên lần lượt là: 朋友 , 恋人, 家人)
Ít hơn một nét thì là tiếc nuối, mà nhiều hơn một nét thì là—
Yêu chiều.
(Editor: Ít hơn một nét có nghĩa là chưa thể thành bạn bè, người yêu hay người thân, đó là một sự tiếc nuối khôn nguôi, còn nhiều hơn một nét có nghĩa là còn hơn cả bạn bè, người yêu hay người thân, là một sự yêu chiều vô hạn.)
Tui chợt nghĩ 13 ngoài đọc là shi san thì còn có thể đọc là yi san, gần giống yi sheng trong cụm 1314 – yi sheng yi shi ấy, nghĩa là trọn đời. Khéo có khi đúng thế ấy nhỉ vì anh Dịch mưu mô lắm =))))))
—
Mấy cô bạn chung phòng phát hiện cô có điện thoại, lại còn là kiểu dáng mới, vô cùng hâm mộ: “Nhất Nhất, điện thoại của cậu đẹp thật ấy, tớ nhớ lúc ngồi xem chương trình còn thấy quảng cáo của điện thoại này đấy.”
“Bố mẹ cậu mua cho đấy à? Hâm mộ ghê.” Khương Mịch Nhĩ không rõ hoàn cảnh nhà cô, cũng không biết chuyện bố mẹ của cô. Ở lứa tuổi của bọn cô bây giờ, có thể tặng một món quà đắt tiền như vậy thì nhất định là người thân.
Kiều Lạc Chỉ muốn ngăn cũng không kịp. Chuyện liên quan đến nhà Ngu Trĩ Nhất, cô cũng không tiện nói ra.
Ngu Trĩ Nhất siết chặt tay, lắc đầu: “Không phải.”
“Hả? Vậy ai tặng cậu thế?” Khương Mịch Nhĩ tò mò.
“Là anh tặng.”
“Thời Dịch? Thời Dịch tặng điện thoại cho cậu?”
“Ừa.”
“Đậu má, Thời Dịch tốt với cậu thật ấy!!!” Khương Mịch Nhĩ vỗ tay, ca ngợi tình anh em khiến người khác hâm mộ: “Tiếc nuối duy nhất của tớ là mẹ tớ không sinh anh trai, không thì tớ cũng có thể trải nghiệm việc làm em gái được anh trai nuông chiều.”
Kiều Lạc Chỉ rót cho mình một cốc nước, học tư thế thưởng thức trà bưng cốc nước lên, mắt sáng rực bổ sung thêm một câu: “Thời Dịch cũng không phải anh trai ruột của Nhất Nhất đâu, hay là cậu về hỏi mẹ xem khi bé có chơi với trúc mã cách vách nào không.”
“A! Cậu nói thế thì khác nào bảo tớ chết tâm đi…”
Không phải anh trai ruột mà còn có thể chiều chuộng đến nhường này, thế thì càng khiến người khác hâm mộ phát điên!
Lúc này, Văn Thính Ngữ lặng lẽ nhất, dịu dàng ít nói nhất trong phòng bất thình lình thốt ra một câu: “Chắc là cậu ấy thích cậu rồi đó.”
===
Tiếng lòng của tác giả:
Anh Dịch: Anh đang đầu tư.
La La (Tên tác giả): Nói tiếng người!
Anh Dịch: Anh đang nuôi vợ anh~