Ngu Tâm Nghiên kéo dây quai ngọc trai, nhéo cái tai mềm mại của con gấu.
Ngu Trĩ Nhất thấy vậy thì lùi lại, ôm chiếc túi vào lòng bảo vệ: “Nghiên Nghiên, đây không phải gấu đồ chơi, không chơi được.”
“Em thích con gấu này!” Ngu Tâm Nghiên kéo dây đeo ngọc trai lần nữa, không chịu buông tay, lại còn hùng hồn nói: “Chị lớn hơn em, chị phải nhường em.”
Tâm Nghiên thường xuyên nghe người khác nói: Phải nhường nhịn em bé.
Cô bé là người bé nhất nhà, lại được bố mẹ cưng chiều, bà ngoại che chở, dĩ nhiên sẽ cảm thấy yêu cầu của mình phải được người khác thỏa mãn.
Tiếc rằng lần này Ngu Trĩ Nhất không hề nhường nhịn.
“Đây là túi của chị.” Cô cố gắng tách ngón tay của Tâm Nghiên ra khỏi dây đeo túi.
Thế nhưng Ngu Tâm Nghiên cố chấp giữ chặt lấy: “Chị cho em chơi một lúc thôi!”
Nếu như là đồ khác thì cô có thể hào phóng đưa cho Ngu Tâm Nghiên chơi, nhưng cái váy và chiếc túi này đối với cô mà nói lại có ý nghĩa đặc biệt.
Giờ phút này cô không muốn nhượng bộ một chút nào!
Hai chị em tranh giành nhau, người mợ đẩy cửa đi sang, thấy hai đứa đang giành nhau một con gấu thì buột miệng nói: “Nghiên Nghiên thích thì để con bé chơi một lúc đi, cháu là chị đừng giành đồ với em.”
“Nhưng đồ này là của cháu!” Đây là quà Thời Dịch tặng cô, vốn không hề là tranh giành!
Người mợ làm sao có thể chấp nhận việc bị trẻ con bật lại, sắc mặt lập tức tối sầm: “Này, con nhóc kia, mợ chỉ nói một câu, mày lớn tiếng thế làm cái gì.”
Ngu Trĩ Nhất nghiến răng, dùng lực mạnh hơn.
Cô uất ức nước mắt lưng tròng, lại cố gắng kìm nén, không muốn yếu thế: “Nghiên Nghiên, chị nói lại một lần nữa, bỏ tay ra!”
“Không, em muốn lấy!”
Cuối cùng Ngu Trĩ Nhất không nhịn được nữa, dứt khoát đẩy hẳn ngón tay của Ngu Tâm Nghiên ra.
Ngu Tâm Nghiên vùng vằng, trong lúc hai đứa trẻ tranh chấp thì móng tay bất cẩn sượt vào đối phương, tay Ngu Tâm Nghiên đỏ ửng còn trên mu bàn tay Ngu Trĩ Nhất thì xuất hiện vết cào.
Người mợ vội lớn tiếng la lên, cuối cùng khiến Nguyễn Tinh đi về nhà.
Nguyễn Tinh vừa vào cửa thì thấy con gái lớn đang đứng cúi đầu gần đó, con gái nhỏ thì ngồi khóc ăn vạ: “Chuyện gì thế này?”
Ngu Tâm Nghiên vừa nghe thấy giọng mẹ lập tức bật dậy nhào vào lòng Nguyễn Tinh: “Mẹ ơi, chị đánh con!”
Cô bé cố ý giơ cái tay đỏ ửng lên cho Nguyên Tinh xem, nước mắt lã chã: “Mẹ ơi, tay con đau lắm.”
Nguyễn Tinh nhìn sang Ngu Trĩ Nhất.
Cô biết con gái lớn vốn nhẹ nhàng, không tin cô bé vô duyên vô cớ tranh giành với em.
Cô không vội quát mắng, chỉ muốn hỏi rõ nguyên nhân: “Nhất Nhất, sao con lại tranh giành với em thế?”
Ngu Trĩ Nhất vỗ nhẹ vào chiếc túi đeo bên người, ngẩng đầu: “Tại em ấy cứ muốn cướp túi của con, con đã nói không phải đồ chơi nhưng em không chịu.”
Lúc này Nguyễn Tinh mới để ý Ngu Trĩ Nhất đang mặc váy mới, túi đeo cũng là cái mà cô chưa từng nhìn thấy.
“Váy với túi này của con ở đâu ra?”
“Anh tặng cho con.”
Anh… Nguyễn Tinh lầm bầm lặp lại xưng hô, sau mới chợt hiểu “anh” trong lời của con gái chính là Thời Dịch.
“Sao anh lại tặng con những thứ này?”
Cái váy kia hôm trước cô đi dạo đã nhìn thấy, đồ trong cửa hàng đó toàn mấy trăm tệ lận. Tuy tình cảm của hai đứa bé rất tốt, nhưng tự dưng lại tặng cái váy mấy trăm tệ thật khiến người khác cảm thấy khó tin.
“Anh có phiếu mua hàng…” Cô gái nhỏ thành thật khai báo.
Ngu Trĩ Nhất luôn tin tưởng lời Thời Dịch nói, nhưng Nguyễn Tinh lại chẳng hề tin.
“Nghiên Nghiên, đồ của chị thì chị có quyền xử lý, con không được đòi hỏi.” Nguyễn Tinh giáo dục con gái nhỏ trước, rồi nói với con gái lớn: “Nhất Nhất, con thay váy ra, chúng ta sang trả lại cho Thời Dịch.”
Trước đó Ngu Trĩ Nhất còn muốn chia sẻ niềm vui sướng khi có được bộ váy mới với người nhà nhưng bây giờ lòng chỉ thấy phiền muộn.
“Vì sao ạ?” Anh tặng đồ cho cô thì sao mẹ lại muốn cô trả lại?
“Con bé này, con thử nghĩ xem làm sao mà chủ cửa hàng có thể làm chuyện lỗ vốn thế được? Nếu con muốn mua váy mới thì cứ nói với mẹ, sao lại nói chuyện này với người khác thế.”
“Không phải con đòi anh mua cho con.” Cô phản bác.
Nguyễn Tinh chỉ vào phòng của cô, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn: “Nhất Nhất! Thay đồ ra nhanh.”
Nguyễn Tinh nghĩ rằng nhất định là con gái đã nhắc đến chuyện này ở trước mặt người nhà họ Thời, bọn họ tốt bụng mua cho con bé, nhưng mẹ con cô không thể trắng trợn nhận lấy như thế được.
Ngu Trĩ Nhất không thể hiểu được suy nghĩ của mẹ, rõ ràng cô đã giải thích hết mọi chuyện với mẹ nhưng mẹ vẫn không chịu tin tưởng.
Cuối cùng cô vẫn phải về phòng thay sang bộ đồ cũ rộng thùng tình, gập bộ váy mới để vào trong túi.
Nguyễn Tinh thu xếp ổn thỏa cho Ngu Tâm Nghiên xong thì dắt Ngu Trĩ Nhất sang nhà họ Thời.
Ninh Tố Nhã ra mở cửa, nhiệt tình mời hai mẹ con vào nhà ngồi chơi.
Nguyễn Tinh nở nụ cười gượng gạo: “Ngại quá, làm phiền cô rồi.”
Ninh Tố Nhã bê hoa quả cùng trà ra, hai người lớn lại nói những lời khách sáo một lúc.
Ngu Trĩ Nhất rầu rĩ nên chẳng nói câu nào.
Ninh Tố Nhã chú ý đến tâm tình của cô bé: “Nhất Nhất, anh ở trong phòng đó, con muốn vào chơi với anh không?”
Ngu Trĩ Nhất vừa mới ngẩng đầu lên thì bị mẹ ngăn lại.
Nguyễn Tinh nghiêm nghị lấy túi đồ trong tay ra: “A Nhã, cô cầm lại món đồ này giúp tôi nhé.”
“Gì thế?” Ninh Tố Nhã vô cùng nghi ngờ nhận lấy, mở ra nhìn lại thấy một chiếc váy đẹp đẽ, rõ ràng là đồ cho con gái.
“Đồ này là sao?” Cô chẳng hiều gì cả.
Thấy Ninh Tố Nhã phản ứng như vậy, Nguyễn Tinh cũng nhíu mày: “Không phải cô mua váy cho Nhất Nhất sao? Nhất Nhất còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng đồ này nhà tôi không thể nhận, cô xem có thể trả lại hàng được không, nếu không được thì tôi sẽ trả tiền mua váy cho cô cũng được.”
“Không, nhà tôi không mua váy cho Nhất Nhất…” Ninh Tố Nhã lắc đầu.
“Thế là… Thời Dịch?” Nguyễn Tinh cũng có chút khó hiểu.
Ninh Tố Nhã nhanh chóng gõ cửa phòng Thời Dịch: “Tiểu Dịch, ra đây!”
Hiệu quả cách âm của phòng khá tốt, Thời Dịch còn đeo tai nghe nên chưa nghe thấy tiếng mẹ gọi, cho đến khi mẹ cậu đập cửa rầm rầm mới biết.
Cậu vừa chơi game vừa đi ra mở cửa: “Có việc gì thế mẹ?”
“Con đi theo mẹ ra ngoài đã.”
“Lát nữa đi mẹ, con chơi nốt ván này.” Thời Dịch dựa vào tường, không định đi ra.
Người trong nhà đều biết Thời Dịch thích chơi game, nhưng vì cậu luôn hoàn thành bài học và làm bài tập rồi mới chơi nên lúc bình thường cũng mặc kệ cậu.
Ninh Tố Nhã đành phải ra đòn sát thủ: “Nhất Nhất đến đấy.”
Thời Dịch: “…”
Thiếu niên vừa nãy còn mải mê chơi game, giờ lập tức tháo tai nghe đi ra phòng khách.
Hai bà mẹ đang muốn hỏi chuyện cái váy, nhưng ánh mắt đầu tiên của cậu là nhìn về phía Ngu Trĩ Nhất. Cô gái nhỏ cúi mặt xuống trông có vẻ không giống với lúc bình thường.
“Cháu chào cô ạ.” Cậu lên tiếng chào hỏi Nguyễn Tinh trước rồi đi thẳng đến bên Ngu Trĩ Nhất.
Ánh mắt vừa liếc sang thì nhìn thấy trên mu bàn tay của cô có vết đỏ nổi bật.
Cô vô thức muốn giấu ra sau lại bị Thời Dịch nắm lấy: “Có chuyện gì thế?”
“Không may bị quẹt.”
“…” Trông cậu giống như người dễ bị lừa lắm à?
Ngại vì có Nguyễn Tinh ở đây nên cậu không tiện hỏi kỹ lưỡng, chỉ nói: “Sau này nhớ cẩn thận hơn.”
Nguyễn Tinh vẫn còn nghĩ đến đến chuyện cái váy, nói rõ ý của mình, Thời Dịch cũng thẳng thắn thừa nhận: “Là cháu mua váy cho Nhất Nhất.”
“Tiếu Dịch à, em gái chưa hiểu chuyện, khiến cháu tốn tiền rồi, đồ này hết bao nhiêu cứ nói với cô, cô trả tiền lại cho cháu.” Nguyễn Tinh tỏ ý muốn đưa lại tiền cho cậu.
Thời Dịch nghe thấy giọng điệu xem thường trẻ con thì thấy buồn cười: “Cô ơi, Nhất Nhất rất hiểu chuyện, là cháu cứ muốn mua váy cho em ấy.”
Cậu nói thêm: “Nhất Nhất không biết chuyện này, cũng chưa từng nói với cháu. Cháu nghe nói con gái đều thích mặc váy đẹp đẽ nên mới muốn tặng em ấy.”
“Thế sao được, sao có thể để cháu phung phí tiền bạc, bố mẹ cháu đi làm kiếm tiền cũng rất vất vả.” Nguyễn Tinh còn cho rằng cậu lấy tiền của người lớn đi tiêu pha.
Thời Dịch nhân đó giải thích: “Cô à, cháu lấy tiền của cháu, không phải lấy của bố mẹ cháu. Cháu có quyền quyết định, cô không cần lo lắng về những gì cô nghĩ đâu ạ.”
Qua vài câu nói, cuối cùng Ninh Tố Nhã cũng hiểu được đôi chút: Là con giai trưởng thành sớm nhà mình mua váy cho con gái nhà người ta, còn lừa bảo rằng không cần dùng tiền mua…
May là thằng nhóc này do một tay cô nuôi lớn, chứ cái tâm tư này có vài người lớn cũng chẳng thể nghĩ đến được.
“A Tinh à, Tiểu Dịch nhà tôi đều tự quyết định chuyện của nó, nếu là quà nó tặng Nhất Nhất thì cô cứ nhận đi.” Ninh Tố Nhã nói đỡ: “Hai đứa chơi với nhau rất tốt, Nhất Nhất gọi anh lâu như thế rồi, mua cái váy cho em gái thì cũng chẳng thấm vào đâu.”
Nguyễn Tinh thực sự choáng váng.
Ngồi nói hồi lâu như vậy mà giờ chuyện lại thành phức tạp thế này?
Một cậu trai 14 tuổi mà lại có nhiều tâm tư đến thế?
Lôi kéo một lúc thì Nguyễn Tinh cũng để cho Nhất Nhất nhận váy.
Cô cũng ngại ở lại nên muốn dẫn con gái về nhà, nhưng Ngu Trĩ Nhất lại không chịu về cùng cô.
Ninh Tố Nhã khuyên nhủ vài câu, để bọn nhỏ tự giải quyết chuyện của mình. Sau khi Nguyễn Tinh về thì Ngu Trĩ Nhất vào phòng Thời Dịch cùng với cậu.
Thời Dịch chơi nốt ván game đang dở dang, Ngu Trĩ Nhất đi đến nhìn, trong màn hình là bầu trời sao lấp lánh, “Cảnh trong trò này đẹp thật ấy.”
Thời Dịch nói cho cô biết: “Đây là toàn cảnh trong vũ trụ.”
“Em nhớ lúc anh còn bé bảo rằng muốn đi du hành vũ trụ đó!”
“Dù cho anh đi du hành vũ trụ thì cũng sẽ đưa em theo cùng.”
“Đi làm gì ạ?”
“Không biết nữa, chán thì ngồi đếm sao.”
“Sao nhiều như thế làm sao đếm nổi.”
“Anh bảo là anh ngồi đếm sao, em ngốc thì ngồi đếm mặt trăng đi!” Thời Dịch cười rộ lên.
Ngu Trĩ Nhất đơ một lúc rồi mới phản ứng kịp: “Anh, anh quá đáng lắm rồi đấy nhé!”
Mặt trăng chỉ có một, còn cần phải đếm à?
“Ai bảo em là đồ ngốc.”
“Hứ.”
Ninh Tố Nhã ghé vào cửa, nghe thấy tiếng cười giòn giã trong phòng cũng yên tâm hơn.
Cô nghĩ, thì ra con trai mình thích em gái à? Thế thì cô có nên cân nhắc đến chuyện sinh thêm một đứa nữa không?
Lúc ăn cơm Ninh Tố Nhã cố ý trêu cậu: “Sinh cho con thêm đứa em gái nhé, thấy sao?”
Thời Dịch nhún vai thờ ơ: “Bố mẹ vui là được.”
“Không phải con thích có em gái à?”
“Con chỉ thích Nhất Nhất.”
Cô gái nhỏ được nhắc tên cười híp cả mắt.
Ninh Tố Nhã cảm thấy hướng của câu chuyện có vẻ đi hơi xa, đến khi Ngu Trĩ Nhất về nhà, cô cố ý đi đến phòng con trai ngồi một lát.
Trên bàn Thời Dịch đang để một quyển bài tập toán cao cấp có lời giải kỹ càng.
“Tiểu Dịch này, mẹ hỏi con một chuyện.”
“Mẹ cứ nói đi.”
Ninh Tố Nhã ngập ngừng hỏi: “Có phải con… thích Nhất Nhất không?”
Sợ cậu nói thích luôn, cô lại nhấn mạnh thêm: “Ý mẹ là, trừ tình cảm thích giữa anh trai với em gái ấy.”
Thời Dịch: “Mẹ muốn nghe lời thật lòng hay nói dối?”
Ninh Tố Nhã: “Đương nhiên là thật lòng!”
Thời Dịch lập tức đặt bút trong tay xuống.
====
Tác giả có lời muốn nói:
Được chọn một cách kiên định như thế thì ai lại không muốn!!!
Mẹ Thời: Có phải là con thích con gái nhà người ta rồi đúng không?
Thời Dịch: Nói ra con sợ mẹ bị dọa.