Chương 5: Thiết quân luật toàn thành
“CÔ Tân, cô đỉ đâu vậy?” Trên lối đi, Lục Nguyệt vừa chào hỏi xong Tôn Minh Đào, nhìn thấy Tân Vũ Hân liền hô to.
Tuy nhiên, Tần Vũ Hân hoàn toàn phớt lờ hắn, một lúc sau liền biến mất ở cửa cầu thang.
“Ngăn Vũ Hân lại!” Lăng Hạo vội vàng chạy ra khỏi phòng lớn tiếng quát.
Vừa rồi nghe Tân Vũ Hân khóc, anh mơ hồ cảm thấy có lẽ mình đang hiểu lầm đối phương.
“Tuân lệnh!” Lục Nguyệt xoay người đuổi theo.
Vừa chạy ra chưa được hai bước, chuông điện thoại đã vang lên, hắn vừa chạy vừa nhận điện thoại.
“Thật sao!?” Lục Nguyệt lập tức dừng lại.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói thêm gì, hắn nhướng mày: “Chúng tôi sẽ đến ngay!”
“Có chuyện gì?” Lúc này Láng Hạo đã chạy tới chỗ hắn.
“Đã tìm được bốn người bắt cóc Thụy Thụy!” Lục Nguyệt cúp điện thoại, trầm giọng nói: “Nhưng bọn chúng đã chết rồi!”
“Hả!?” Lăng Hạo cau mày, nhìn về hướng
Tần Vũ Hân biến mất dừng lại một chút mới nói: “Đi xem trước đi!”
Đối với anh bây giờ, cứu Thụy Thụy quan trọng hơn bất cứ điều gì khác!
Brừm!
Ba phút sau, Lục Nguyệt đạp ga, xe lại phóng đi.
“Thống Soái, có lẽ anh đã hiểu lầm cô Tần!” Lục Nguyệt vừa lái xe vừa nói.
“Tôi đã thẩm vấn tên thiếu gia nhà họ Tôn, hôm nay cô Tần đến gặp hắn là để cầu xỉn hắn giúp tìm Thụy Thụy.”
“Theo lời hắn nói, cô Tần không biết ai đã bắt Thụy Thụy!”
“Sau khi sự việc xảy ra, cô Tân phát điên, cầu cứu khắp nơi nhưng không ai trong số những người có khả năng giúp cô ấy sẵn sàng ra tay giúp đỡ.”
“Cô ấy cũng đã báo cảnh sát, nhưng đến nay vẫn không có manh mối hay tỉêh triển gì cả!”
“Trong lúc tuyệt vọng, cô ấy không còn cách nào khác đành phải đến tìm Tôn Minh Đào. Tôn Minh Đào ra điều kiện, hắn có thể giúp tìm Thụy Thụy nhưng muốn cô Tân phải…”
“CÔ Tần bất lực, muốn tìm được Thụy Thụy, cô ấy không còn lựa chọn nào khác!”
“ừm!” Lăng Hạo khẽ gật đầu, hai mắt đỏ lên.
Cảm giác tội lỗi như lũ quét mà lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể anh, toàn thân anh bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
Anh là một tên khốn!
Khi Tần Vũ Hân đau đớn và bất lực nhất, anh không những không an ủi cô thật tốt mà còn nghỉ ngờ cô như vậy? Anh thật sự không xứng làm đàn ông!
Phụt!
Khoảnh khắc tiếp theo, Lăng Hạo há miệng phun ra một ngụm máu lớn, toàn bộ hơi thở đêu trở nên hỗn loạn.
“Thống Soái!” Lục Nguyệt lập tức hét lớn: “Anh không sao chú?”
“Đừng quá tự trách, chú ý tới thân thể của anh, trên người anh có vết thương cũ, cảm xúc quá kích sẽ làm cho vết thương trở nên trầm trọng hơn!”
Thân là phó tướng của Lăng Hạo, hắn hiểu rất rõ tình huống vết thương trên người Lăng Hạo.
Hai năm trước, trong trận chiến giữa Lăng Hạo và các thủ lĩnh hàng đầu của mười quốc gia kia. Mặc dù cuối cùng Lăng Hạo cũng lấy được đầu của mười người đối phương nhưng bản thân anh cũng bị đối phương làm bị thương nặng, tổn thương căn cơ, tu vỉ giảm sút đáng kể.
Mặc dù y thuật của Lỗng Hạo cũng đáng kinh ngạc như võ thuật của anh.
Nhưng bác sĩ cũng không thể tự cứu chữa chính mình, vết thương quá nặng, trong thời gian ngắn không có khả năng hồi phục, chỉ có thể dựa vào thời gian để từ từ khôi phục.
“Tôi không sao!” Lăng Hạo giơ tay lên lau vết máu: “Nhanh lên!”
/zVâng!” Lục Nguyệt tăng tốc, lại nói: “Thống Soái, anh đừng gấp, Thụy Thụy nhất định sẽ không sao!”
Lăng Hạo không trả lời hắn, trong mắt nặng nề nhìn thẳng về phía trước, toàn thân tràn ngập sát ý.
Bốn mươi phút sau, Lục Nguyệt đổ xe tại một điểm thu gom phế liệu.
Hai người nhìn xung quanh, cách đó không xa có bốn, năm mươi người vây quanh một chiếc xe nhỏ thảo luận gì đó.
“Xỉn chào hai vị trưởng quan, xin hỏi vị nào là trưởng quan Lục?”
Sau khi nhìn thấy hai người xuống xe, viên cảnh sát mặc đồng phục khoảng nám mươi tuổi nhanh chóng tiến tới chào hỏi, giọng điệu vô cùng cung kính.
“Là tôi!” Lục Nguyệt trầm giọng đáp.
Xoạch!
Người đàn ông ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng nghiêm chào: “Trương Mẫn Hạo thuộc Sở cảnh sát Vân Thành báo cáo trưởng quan Lục, mời trưởng quan Lục ra chỉ thị!”
Một giờ trước, ông đang chủ trì một cuộc họp đặc biệt trong sở cảnh sát.
Mới nói được nửa chừng thì điện thoại reo, nhìn điện thoại thì phát hiện là cuộc gọi của cấp trên trực tiếp của ông.
Trả lời điện thoại xong, ông không khỏi rùng mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi.
Ông có lỉnh cảm rằng bầu trời ở Vân Thành sắp sụp đổ!
Sếp trực tiếp của ông thông báo qua điện thoại rằng con gái của một nhân vật lớn thuộc Ảnh Môn đã bị bắt, và chuyện đó đã xảy ra ở
Vân Thành!
Thân là người đứng đầu Sở cảnh sát Vân Thành, ông tất nhiên biết Ảnh Môn đại diện cho cái gì!
Đó là quân đoàn thiết huyết được xây dựng bởi vị vua huyền thoại ở Tây Vực, Lăng Hạo!
Từ khi mới thành lập đến nay đã trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, không một trận thua, khiến tất cả địch quốc vừa nghe đã biến sắc!
Nhưng bây giờ lại có người bắt con gái của một nhân vật lớn trong Ảnh Môn!
Còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này nữa không!?
“Tình huống thế nào rồi?” Lục Nguyệt và Lăng Hạo đi về phía xe, hỏi.
“Báo cáo trưởng quan Lục, bốn côn đồ đều bị cắt cổ, hiện trường không để lại manh mối hữu ích nào” Trương Mần Hạo hít sâu một hơi, đáp.
Vừa nói ánh mắt ông vừa vô thức liếc nhìn Lăng Hạo.
Mặc dù Lăng Hạo không nói lời nào, nhưng ông cảm nhận được khí tức của vương giả trên
người anh, khiến ông có cảm giác muốn cúi gập người.
Ông chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ!
Trong lòng ông không nhịn được cảm thấy kình hãi, ông đã có chút suy đoán về thân phận của Láng Hạo.
Người này… Khả năng cao chính là cái người trong truyền thuyết kia!
Vua của Tây Vực, Lăng Hạo!
Điều này khiến ông càng thêm hoảng sợ, ông không ngờ rằng người bị bắt chính là con gái của Lăng Hạo, đây thật sự là chọc thủng trời mà!
Ông hận không thể lập tức túm từng tên phạm tội băm vằm xử tử!
Cái lũ không biết trời cao đất rộng!
Một lúc sau, ba người đi tới xe, Lăng Hạo cúi người bước vào xe.
Bốn người đàn ông gục xuống tại chỗ, mỗi người có một vết cắt đẫm máu ở cổ họng và phần thân trên của họ ướt đẫm máu.
Khi anh nhìn thấy một chiếc giày của con nít bị bỏ lại ở ghế sau, sát ý tràn ngập bắn ra
khỏi người anh, lập tức bao trùm khoảng không.
Tất cả nhân viên cảnh sát bao gồm cả Trương Mần Hạo đều đồng thời rùng mình, cảm giác như núi đè khiến họ không thở được.
“Trưởng quan Lục, xỉn hỏi ngài ấy có phải là…?” Bên ngoài xe, Trương Mẫn Hạo nhìn Lục Nguyệt hỏi.
“Không nên hỏi thì đừng hỏi!” Lục Nguyệt trầm giọng đáp: “Biết nhiều cũng không tốt cho ông!”
“Đã hiểu!” Trương Mần Hạo trịnh trọng đáp.
“Tra!” Lăng Hạo xuống xe lạnh lùng nói:
“Dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra danh tính của bốn người này, tìm ra những người chúng đã tiếp xúc trong vài ngày qua, sàng lọc tất cả!”