Cô ấy cũng không ngồi trở lại vị trí của mình, chỉ nghiêng người tựa vào trên bàn trước mặt Triệu Lâm, cầm ly nước, với dáng vẻ của chị đại.
"Không xảy ra vấn đề là tốt rồi, cậu cũng thật là to gan mà, tự học châm cứu vài ngày lại dám châm cứu cho bệnh nhân... Đúng rồi, sắp tới cậu có rảnh không?"
Nói xong Lăng Nhạn Nam bèn uống một ngụm nước.
Triệu Lâm ngẩn ra, nhanh chóng dời tầm mắt đi: "Có rảnh, có chuyện gì muốn giao cho tôi làm sao?”
Nhưng mà Lăng Nhạn Nam lại vừa cười vừa nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chính là bệnh viện thành phố bên cạnh tổ chức một cuộc hội thảo giao lưu giữa các bác sĩ với bệnh viện chúng ta, tối mai xuất phát, kéo dài chừng khoảng một tuần, nếu như cậu có thời gian tôi nghĩ cậu nên đi chung với tôi sang đó, đến lúc đó cũng tiện giới thiệu cho cậu một số người bạn bác sĩ của tôi, cho cậu làm quen”.
Lăng Nhạn Nam nói tùy tiện như chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Nhưng Triệu Lâm nghe mà ngẩn người ra.
Danh sách giao lưu gì gì đó đã sớm được xác định xong, đâu có dễ dàng thay đổi như vậy?
Lăng Nhạn Nam sở dĩ đột nhiên mời mình đi đến hội thảo giao lưu, nhất định đã dùng lợi ích gì đó để đổi lấy suất đi cho anh.
Về phần tại sao cô ấy lại làm như vậy?
Triệu Lâm trong nháy mắt đã suy nghĩ rõ ràng.
Đây đâu phải là hội thảo giao lưu gì đó?
Rõ ràng là muốn khi Vương Vũ và Lữ Nam Nam kết hôn, người hướng dẫn đang muốn dẫn anh ra ngoài để giải toả, tránh cho việc anh nghĩ quẩn.
Triệu Lâm vừa nghĩ đến đây, trong lòng lập tức trở nên phức tạp.
Lăng Nhạn Nam thấy cảm xúc của anh bắt đầu thay đổi thì nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, bởi vì có câu nói cái cũ không đi cái mới không đến.
Lần này đi tham gia hội thảo này, coi như là một kỳ nghỉ phép đi, đến bên kia đảm bảo sẽ cho cậu được ăn ngon, chơi vui, lại thuận tiện quen thêm một số người bạn mới, sẽ vực dậy được sau biến cố này”.
Lăng Nhạn Nam thật sự không hy vọng mầm non tốt dưới tay mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngày mốt chính là ngày Vương Vũ đính hôn với Lữ Nam Nam, đến lúc đó hơn phân nửa người của bệnh viện đều phải đi đến chúc mừng người ta.
Lúc này nếu Triệu Lâm ở lại bệnh viện, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bàn tán không ngừng ở sau lưng anh.
Thay vì ở lại chỗ này bị người ta cười nhạo và bàn tán, chẳng bằng đi với mình nghỉ ngơi, tốt hơn nhiều.
Quần tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, đây là danh ngôn của lão tổ tông.
Ý tốt của người hướng dẫn, Triệu Lâm không hề từ chối: "Cám ơn, tôi suy nghĩ một chút, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tôi muốn dẫn theo mẹ cùng đi ra ngoài thư giãn, từ khi đi làm tới nay vẫn không có thời gian nghỉ ngơi cẩn thận, mẹ tôi cũng đã vất vả..."
Ở trước mặt người hướng dẫn, Triệu Lâm cũng không cố gắng chịu đựng sự ấm ức và đau khổ kia.