“Ông cười cái gì?”, Triệu Lâm không rõ.
“Ông cười ba đời nhà họ Triệu đều cùng một kiểu tính cách”, ông cụ Trần vẫn cười.
“Hả?”, Triệu Lâm giật mình. Ông cụ Trần nói: “Năm đó Thi Mạn vốn không phải là một trong những vợ chưa cưới của cháu, là chú ba của cháu - Trần Cửu Kỳ cảm thấy bản thân nợ bố cháu nên
mới ép bố và ông cháu thêm vào mối nhà này!”
Triệu Lâm nghe câu “một trong những vợ chưa cưới” thì không khỏi giật khoé miệng, ông lão này biết nhiều thật.
“Cháu và Thi Mạn đã huỷ hôn rồi!”
Ông cụ Trần nghe thế thì ngừng cười: “Thi Mạn lén huỷ đúng không?” “Phải!", Triệu Lâm đáp.
“Chú ba cháu biết không?”
“Còn chưa nói ạ!”, Triệu Lâm nói.
“Hầy...”, ông cụ Trần nghe thế thì nằm lại giường, mắt nhìn trần nhà, không nhịn được mà thở dài.
Rồi ông ấy nói: “Thôi thôi, ông cũng sắp xuống mồ, chuyện của con cháu thì mấy đứa tự xử lý đi!”
“Cổ trùng này thì cháu giải quyết nhé!”, Triệu Lâm nhẹ giọng nói.
“Hiện tại cháu không có năng lực đó, trừ phi cháu luyện tới tầng 4 Tam Thanh Công, nhưng cháu có thể giải quyết vài cổ trùng nhỏ khác trong người ông, ít nhất ông cũng không cần nằm trên giường vô dụng thế này!”, ông cụ Trần khá hiểu rõ về cơ thể mình.
“Vâng!”, Triệu Lâm lên tiếng.
“Tìm chú hai cháu lấy chìa khoá đi!”, ông cụ Trần mệt mỏi nói.
“Cần cháu gọi Trần... chú hai vào nói chuyện với ông không?”, Triệu Lâm có chút không quen gọi Trần Long Tượng như thế.
“Không cần, ông vừa tỉnh thôi, nếu có chuyện gì thì đợi ông nghỉ đã!”, ông cụ Trần nói.
“Vậy ông nghỉ đi ạ!”, Triệu Lâm đứng lên rời đi. Cùng lúc đó.
Trong phòng khách, Trần Thi Mạn cảm thấy không khí vô cùng đè nén, bản thân sắp sụp đổ.
Cô ta không nhịn được mà phá vỡ sự yên lặng: “Bố, đừng lo cho ông quá... không sao đâu ạI”
“Con lại đây, bố có lời cần nói với con!”, Trần Cửu Kỳ nhắm mắt, trong giọng nói thể hiện sự mỏi mệt.
Trần Thi Mạn nghe vậy thì biến sắc, môi run run,
Cô ta cảm nhận được sự uy hiếp.
“Bố... con ngồi đây nghe cũng được!”, Trần Thi Mạn nói.
“Bố bảo con lại đây!", Trần Cửu Kỳ chỉ nói vài chữ mà không khác tiếng búa nện vào lòng Trần Thi Mạn.
Trần Thi Mạn run rẩy, cô ta không dám phản bác, đành đứng lên đi tới ngồi cạnh Trần Cửu Kỳ.
Trần Cửu Kỳ nhắm mắt, bàn tay thô ráp xoa nhẹ gương mặt mịn màng của Trần Thi Mạn như đang cảm nhận gì đó.
Ông ấy hỏi: “Con có nhớ năm nay là năm bao nhiêu mẹ con qua đời không?” “Nhớ ạ, là năm thứ 221”, Trần Thi Mạn run giọng.
“Tại sao con lại nhớ rõ như vậy?”, Trần Cửu Kỳ hỏi, dù ông ấy từng hỏi Trần Thi Mạn câu này từ nhỏ tới lớn.
“Vì ngày con ra đời là ngày mẹ mất!”, Trần Thi Mạn nhìn Trần Cửu Kỳ, run giọng đáp.
“Thật ra ngày đó con và mẹ đều chết!”, giọng Trần Cửu Kỳ không lớn, như thể ông ấy đang nhớ lại cảnh tượng hai mươi năm trước.
Trần Thi Mạn ngẩn ra.
“Vậy con có biết sao mình sống được không?”, Trần Cửu Kỳ mở mắt, một bên mắt đỏ bừng, vẻ mặt bi thương xen lẫn phẫn nộ.
Trong mắt Trần Thi Mạn lộ ra tia hoang mang, cô ta hoàn toàn không biết gì về việc mình sống và mẹ mất cả.