Lần trước trong buổi họp lớp, cái tên Triệu Sơn Hà này đã nói hắn là người đạt được thành công, hóa ra là tìm được một bà mẹ nuôi có số má.
“Sao nào? Quà của mẹ nuôi tôi như thế nào?” Triệu Sơn Hà dương dương đắc ý nhìn Lăng Thành, kiêu ngạo như chiếm được thế thượng phong vậy. Lăng Thành nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đúng là đồ tốt, có điều... Đồ có tốt đi nữa thì cũng không phải quà cậu tặng, cậu dựa vào cái gì mà vênh mặt được thế? Cầm quà của mẹ nuôi ở nơi này diệu võ dương oai, da mặt cậu cũng dày thật đấy.”
Oa! Lần này, ánh mắt của mọi người trong sảnh chính đều tập trung trên người Triệu Sơn Hà. Đúng nha, tên này dù có khoe khoang thế nào thì đó cũng là mẹ nuôi hắn tặng quà. Mẹ nó. Phát giác được ánh mắt bên cạnh, Triệu Sơn Hà lập tức nổi giận, có điều không phát tác ra mà là cười lạnh: “Ai nói tôi không có quà ?”
Nói xong, Triệu Sơn Hà đứng lên, nhanh chân đi đến trước mặt Tôn Đại Thánh, từ trên người lấy ra một cái hộp quà tinh xảo. “Tôn tổng, hôm nay có thể tới đây chúc thọ cho lão gia tử là vinh hạnh của tôi, đây là một chút tâm ý của tôi, còn xin Tôn tổng nhận cho.” Đến trước mặt Tôn Đại Thánh, Triệu Sơn Hà mở hộp quà tặng ra, rất là cung kính nói.
Nói xong những lời này, hắn còn không quên nghiêng đầu cho Lăng Thành một ánh mắt khiêu khích. Ồ! Trong nháy mắt này, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong hộp quà, mấy người đang ngồi ở đó đều lập tức đứng lên. Bên trong hộp quà có để một đôi Bạch Ngọc Bội.
Ngọc bội trắng như tuyết, trong suốt không có chút tạp chất nào, hoa văn chim thú được điêu khắc phía trên cũng vô cùng tinh xảo, sinh động như thật. “Nhìn công nghệ điêu khắc của đôi ngọc bội kia, chẳng lẽ là từ đời Minh?” Có người mở miệng nói ra. Có mặt ở đây đều là tinh anh xã hội, đối với văn hoá chơi đồ cổ ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.
Nghe nói như thế, những người còn lại cũng đều dồn dập gật đầu. Giá cả của đôi ngọc bội kia e rằng cũng không ít hơn 200 triệu. Cậu thanh niên kia không tệ, người chịu lấy ra quà tặng như vậy chắc cũng là người có quyền thế.
“Ánh mắt của ngài thật là tốt, không sai, đây chính là từ đời Minh.” Triệu Sơn Hà ý cười đầy mặt: “Tôi biết Tôn lão có hứng thú với đồ cổ, cho nên cố ý mua lại đôi ngọc bội này từ trong tay một nhà sưu tầm tư nhân, hy vọng lão gia tử sẽ thích.”
Không thể không nói, đôi ngọc bội này quá tinh xảo, kể cả người không hiểu gì về đồ cổ mà nhìn thấy thì cũng sẽ yêu thích không nỡ buông tay. “Ngọc bội kia của cậu chắc là tốn không ít tiền nhỉ?” Lúc này, có người hỏi. Triệu Sơn Hà mỉm cười, hời hợt nói: “Cũng không bao nhiêu cả, tầm 500 triệu thôi.”
500 triệu? Cậu thanh niên kia được nha, biết dùng 500 triệu này đổi lấy cái nhân mạch Tôn Gia này, tuyệt đối cực kỳ đáng giá. Mấy vị khách còn lại đều yên lặng gật đầu, tiếp tục thưởng thức.
Giai Kỳ đứng ở một bên cũng nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần. Chỉ có Lăng Thành trầm mặc không nói, nhìn thấy đám người liên tục tán thưởng, cuối cùng chỉ lắc đầu cười cười.
“Cậu cười cái gì?” Triệu Sơn Hà lập tức phát cáu. Lăng Thành nhếch miệng lên, thản nhiên nói: “Tôi muốn hỏi một chút, cậu tốn bao nhiêu tiền mua đôi ngọc bội này vậy?” Triệu Sơn Hà sửng sốt một chút, sau đó báo ra một con số: “Cậu điếc à? 500 triệu đó, cậu không nghe thấy à? Sao nào? 500 triệu đối với tên con rể ở rể như cậu mà nói thì có phải là con số thiên văn hay không hả?”
Lăng Thành âm thầm lắc đầu, vẻ mặt khinh thường: “Nhiều hơn mất rồi.” Vừa mới nói xong, Giai Kỳ bèn nhanh chóng kéo hắn một cái, thấp giọng nói: “Lăng Thành, đừng nói lung tung nữa...” Mặc dù hắn và Tôn Đại Thánh có quan hệ không tệ, nhưng hôm nay những người tới nơi này dù sao cũng đều là tới chúc thọ Tôn lão gia tử, tình huống đặc thù. Hơn nữa, những người ở đây đều đã nói đôi ngọc bội này không tệ, anh cũng đừng nhảy ra làm loạn chứ.
Mà trong nháy mắt này, tất cả mọi người ở đó đều nhìn về Lăng Thành! Mặt mũi mấy cô gái đều tràn đầy nghi hoặc. Nhiều hơn mất rồi? Vậy là có ý gì? Mua thiệt rồi sao? Ngọc bội kia rất đẹp, 500 triệu coi như là mua bị đắt một chút cũng không tính là gì chứ?
Triệu Sơn Hà tối sầm mặt, lạnh lùng nói: “Lăng Thành, cậu có ý gì? Vậy cậu thử nói cho tôi biết, ngọc bội kia của tôi trị giá bao nhiêu?” Lăng Thành duỗi ra hai ngón tay. Gì? “200 triệu?” Triệu Sơn Hà cười lạnh một tiếng: “Cậu thì biết cái gì, ngọc bội kia của tôi chỉ đáng giá 200 triệu? Cậu là đồ ngốc à?”
Vẻ mặt của Tôn Đại Thánh lại tràn đầy kinh ngạc, tò mò hỏi: “Thành Tử? Cậu còn nghiên cứu về đồ cổ nữa hả?” Người huynh đệ này của hắn biết nhiều ghê.
Lăng Thành gật đầu cười cười: “Có biết một ít.” “Lăng Thành, cậu không biết thì câm miệng cho tôi!” Triệu Sơn Hà trực tiếp nổi giận, chỉ vào mũi Lăng Thành kêu to lên: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy hả?! Dựa vào cái gì nói nó chỉ đáng giá 200 triệu?” Mẹ kiếp, cái tên ngốc này đầu óc đúng là có bệnh.
Ngọc bội kia là hắn mua được từ trong tay chú hắn. Chú hắn chơi đồ cổ đã mấy chục năm rồi! Giá cả thực tế của ngọc bội kia là hơn 300 triệu! Vừa rồi hắn cố ý nói 500 triệu thực ra là muốn ra vẻ một chút. Nhưng mà Lăng Thành lại nói nó chỉ đáng giá 200 triệu, cái này quả thực là nói láo!
Lăng Thành lắc đầu: “Loại ngọc bội đi theo đôi như này còn có một cách gọi khác, mọi người có biết là gì không?” Vẻ mặt đám người tràn đầy tò mò, dồn dập lắc đầu. Lăng Thành thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Loại ngọc bội bán theo cặp như này, ở thời cổ đại được gọi là “Uyên Ương Bội”, là của hồi môn đặc biệt nhất của phụ nữ thời Minh thời điểm xuất giá lấy chồng. Thời nhà Minh chú trọng nhất là lễ tiết, cho nên loại Uyên Ương Bội này vào thời Minh vô cùng hưng thịnh.”
“Ngọc bội sau khi người con gái được đưa đến nhà chồng, một miếng trong đó sẽ được giao cho phu quân, một miếng khác thì giữ lại đeo, hơn nữa, phía trên sẽ khắc lên tên của đối phương, ngụ ý vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hòa hợp.”
Thời điểm nói đến đây, Lăng Thành cầm lấy hai miếng ngọc bội, nhìn kỹ một chút: “Cho nên, nếu thực sự là Uyên Ương Bội từ thời nhà Minh thì phía trên đều sẽ có khắc chữ, mà cái này của cậu... Rất đáng tiếc là không có. Là đồ giả.”
Giọng nói của Lăng Thành không lớn, nhưng mà người trong toàn bộ sảnh chính đều nghe thấy rõ ràng! Tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Đoạn kiến thức có liên quan đến Uyên Ương Bội này có căn cứ cụ thể, nghe cũng rất hợp lý, so với mấy vị đại sư giám bảo còn kỹ càng hơn!
Trong lòng cảm thán một lúc, đám người lấy lại tinh thần, trong lòng đều dâng lên nghi hoặc. Chẳng lẽ, đôi Uyên Ương Bội này thật sự là đồ giả? “Quả nhiên không có khắc chữ.” Đúng lúc này, Tôn Đại Thánh nhận lấy ngọc bội trong tay Lăng Thành, nhìn kỹ một chút, nhíu mày mở miệng nói.
Trong lúc nhất thời, mấy người xung quanh đều lập tức đi tới nhìn một chút, Giai Kỳ cũng nhấc giày cao gót đi qua. Quả nhiên bên trên đôi ngọc bội này, ngoại trừ mấy cái hoa văn tinh tế kia ra thì hoàn toàn không có dấu vết của chữ khắc.
Cái này... Sắc mặt Triệu Sơn Hà đỏ lên, hoàn toàn không chấp nhận nổi sự thực, sau đó chỉ vào Lăng Thành cười lạnh: “Không có khắc chữ thì có thể chứng minh cái gì? Cậu mới vừa nói, loại Uyên Ương Bội này của hồi môn của phụ nữ khi lập gia đình, nếu nữ chủ nhân của đôi ngọc bội này lúc còn chưa lấy chồng đã qua đời thì sao? Cô ta không có phu quân thì còn khắc chữ làm gì?”
Lúc này Triệu Sơn Hà thực sự tán thưởng sự cơ trí của mình. Đúng vậy. Nếu như cô gái đó còn chưa gả làm vợ người ta thì sao? Lúc này, mấy vị khách khác cũng đều trở lại bình thường, nhìn về phía Lăng Thành ý muốn dò hỏi.
Lăng Thành nở nụ cười, nhìn chằm chằm Triệu Sơn Hà như thể đang nhìn một tên ngốc vậy: “Cậu nói có tính logic thật đấy, có điều, tôi có thể nói cho cậu biết, loại Uyên Ương Bội này là nửa tháng trước khi cô gái xuất giá, nhà mẹ đẻ cố ý mời thợ khéo tay làm ra.” Nói đến đây, Lăng Thành nhún vai: “Nếu như cậu nhất định phải tranh cãi với tôi, nói cô gái trong vòng nửa tháng này đột phát bệnh tật mà chết, vậy tôi cũng chẳng có lời nào để nói nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!