Lặng ngắt như tờ! Lăng Thành chậm rãi lên bờ, con cá mập dài hơn mười mét cũng bị hắn lôi theo!
“Ực!” Cũng không biết là ai nuốt nước miếng một cái! Cái này, cái này sao có thể! Cái này cmn còn là người sao? Thật, thật sự giết chết con cá mập kia rồi? Ánh mắt của mấy trăm người đều tập trung trên người Lăng Thành, bên trong ánh mắt đó tràn đầy sự kinh ngạc, rung động, không ai có thể tưởng tượng nổi! Cái này…
“Vợ yêu của anh sao lại khóc thành như vậy?” Lăng Thành cười híp mắt nói: “Có phải là lo lắng cho chồng hay không?” “Anh…” Giai Kỳ đau lòng muốn chết. Vừa rồi một khắc đó, cô thật sự cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn được nữa.
Lúc này trên gương mặt đẹp tuyệt trần của Giai Kỳ lại giàn giụa nước mắt. Trông thấy Lăng Thành đi lên bờ, cô thật sự muốn ôm lấy người đàn ông này! Nhưng ai biết cái tên Lăng Thành này lại không đứng đắn chút nào. Trước mặt nhiều người như vậy mà cứ gọi vợ vợ chồng chồng, đúng là không biết xấu hổ!
“Anh chớ nói lung tung, ai, ai thèm lo lắng cho anh.” Giai Kỳ thấp giọng nói. Lau khô nước mắt, cũng không dám đối mặt với Lăng Thành.
“Lăng Thành!” Lúc này, Lâm Tuyết cùng Tiêu Diệu Vân cũng nhanh chóng chạy tới: “Anh không sao chứ?” Nếu không phải là hắn, tất cả mọi người đều thành mồi cho cá mập ăn. Ba cô gái cùng đi tới hỏi han ân cần, khiến cho tất cả nam giới ở đó đều hâm mộ không chịu được.
“Tôi không sao.” Đối mặt với sự quan tâm của ba cô gái, Lăng Thành cười ha hả nói, ngữ khí rất là nhẹ nhõm. Có điều đang lúc nói chuyện, đôi mắt Lăng Thành cũng đang không ngừng ngó tới ngó lui. Nhìn Giai Kỳ một hồi lại nhìn Lâm Tuyết cùng Tiêu Diệu Vân một lúc, ba cô gái sau khi lên bờ đều chưa kịp thay quần áo, quần áo ướt dính chặt lên người, đẹp không sao tả xiết.
Có điều nói thật, nếu phải so sánh giữa ba người thì Lâm Tuyết vẫn xinh đẹp nhất. Quả thực là vô cùng hấp dẫn. Có điều Giai Kỳ cũng không kém cạnh, cô có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, đường cong bên hông khiến người ta mê say. Tiêu Diệu Vân càng không cần nói, đã xinh đẹp còn đoan trang. Bị ba cô gái vây quanh, cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời, ha ha ha.
Ngay lúc này, một người trẻ tuổi để đầu đinh cười ha hả đi tới, vô cùng kính nể nhìn Lăng Thành: “Ha ha, thân thủ của vị huynh đệ đây tốt ghê. Một mình đối phó một con cá mập lớn như vậy, thực sự là vô cùng dũng cảm, vậy mà lúc trước có mấy người lại nói anh là tên ăn bám, thật là nực cười, tôi thấy tất cả đều là lời nói vớ vẩn.”
Hắn nói xong những thứ này, không cố kỵ chút nào, cơ bản là cũng không quan tâm đến cảm nhận của những người khác, ăn nói đường hoàng, rõ ràng mạch lạc. Đương nhiên, người mà hắn châm chọc là đám người Hách Kiến và Tống Tử Ngôn kia.
Cũng là con nhà giàu với nhau, bị người như thế châm biếm, theo lý thuyết thì mấy người bọn Hách Kiến hẳn là phải phản bác lại vài câu. Nhưng mà khiến cho người ta kinh ngạc chính là, mặc dù sắc mặt của Hách Kiến và Tống Tử Ngôn khó coi, nhưng mà lại không dám ho he tiếng nào. Mà sắc mặt của những người khác cũng trở nên phức tạp, không dám nói lời nào. Người này có chút thú vị, vậy mà không ai dám cãi lại hắn.
Cậu thanh niên trước mắt này tên là Tôn Đại Thánh, là người của gia tộc Tôn Thị. Gia tộc Tôn Thị là một gia tộc lớn! Hơn nữa nghề cũ của Tôn Gia cũng không phải là làm ăn buôn bán mà là dân xã hội.
Vài thập niên trước, ông nội của Tôn Đại Thánh đi đến bến tàu của thành phố Đại Phong, dựa vào một đôi nắm đấm đã xây dựng được đế chế của riêng mình. Trải qua mấy chục năm, ngày nay KTV, quán bar dưới cờ Tôn Gia không biết có bao nhiêu cái. Cơ hồ không ai dám trêu chọc vào!
Mấy năm gần đây, Tôn lão gia tử đã lớn tuổi, mặt ngoài thì chủ trì sự vụ của Tôn Gia, nhưng mà trên thực tế thì đã giao quyền hành vào tay Tôn Đại Thánh từ lâu. Cho nên Tôn Đại Thánh nhìn thì không lớn lắm, nhưng địa vị của hắn ở thành phố Đại Phong này tuyệt đối xếp hàng đầu. Hai chị em Dương Long Dương Tĩnh thấy hắn cũng phải tỏ ra thân thiết xưng huynh gọi đệ.
Bởi vì gia tộc Tôn Thị từ lúc mới bắt đầu đã là xã hội đen, cho nên Tôn Đại Thánh rất thích kết bạn. Hắn kết bạn không xem đối phương có tiền hay không, chỉ xem người đó có nghĩa khí hay không! Phàm là người của xã hội đen, trong nhà cơ hồ đều thờ Quan Công, đề cao tinh thần hành hiệp trượng nghĩa không cần báo đáp, vẹn cả trung hiếu!
Cái người tên Lăng Thành trước mắt này bị tất cả mọi người xem thường. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn lại đứng ra một mình chiến đấu với cá mập. Ra tay trượng nghĩa như vậy khiến cho Tôn Đại Thánh lập tức cảm thấy hứng thú.
Có thể nói như thế này, trong lần du xuân này, trong số nhiều gia tộc như vậy thì địa vị của Tôn Đại Thánh cao nhất. Hắn vừa xuất hiện, mấy tiểu thư công tử nhà giàu kia nịnh bợ còn không kịp, ai lại dám nói lung tung?
Lăng Thành cũng không nhận ra hắn, chỉ cười cười: “Xử lý được con cá mập kia chỉ là do tôi may mắn mà thôi.” Tôn Đại Thánh tán thưởng nhìn hắn, tiến lên một bước: “Có thể nhìn ra được, Lăng Thành huynh đệ cũng người trọng nghĩa tình, tôi tên là Tôn Đại Thánh, có lòng kết giao huynh đệ, anh sẽ không từ chối chứ?”
Nói thật, kết hôn ba năm qua, đây là lần đầu tiên có người không chê hắn. Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, bắt lấy tay Tôn Đại Thánh. Lúc này, hắn có thể trông thấy rõ ràng trên hai cánh tay của Tôn Đại Thánh chằng chịt mấy chục vết đao! Nhìn thấy mà lòng người kinh sợ run rẩy! Cái tên Tôn Đại Thánh này còn trẻ như vậy, rốt cuộc là đã trải qua những chuyện gì? Sao lại nhiều sẹo như vậy?
Mà Hách Kiến trông thấy bọn hắn nắm tay lại cười lạnh. Cái tên Lăng Thành này gặp được vận may chó má gì mà lại có thể bắt tay Tôn Đại Thánh chứ. Có điều, hai người bọn hắn cơ bản không phải là người có cùng cấp bậc, cuối cùng cũng sẽ không trở thành bạn bè được.
Mẹ kiếp, hắn cố ý sắp xếp chuyện cá mập tấn công người, vậy mà danh tiếng đều bị Lăng Thành đoạt đi! Lần này thì hay rồi, Lâm Tuyết không thèm để ý đến hắn nữa!
“Được rồi, mọi người yên lặng một chút.” Lúc này, Hách Hữu Đức đi lên phía trước. “Chư vị, chúng ta đều là danh môn thế gia. Mọi người quen sống trong nhung lụa rồi. Lần này đi du xuân chính là muốn kiểm tra kỹ năng sinh tồn của mọi người. Lát nữa sẽ nướng con cá mập kia, chúng ta đi tìm chỗ ngủ.” Đến trước mặt đám người, Hách Hữu Đức lớn tiếng mở miệng nói.
“Được!” Đám người kia dồn dập đồng ý. Rất nhanh, sau khi mọi người ở bên bờ ăn chút cá nướng bèn đi tìm chỗ có thể nghỉ ngơi. “Mau tới đây, chỗ tôi có hang núi, đủ cho mấy người chúng ta cùng nghỉ ngơi.” Chỉ chốc lát sau, ở phía xa có người hưng phấn hô lớn. Một đám người đi qua, trùng trùng điệp điệp đi tới hang núi…
Công ty Hoa Ngưu.
Lúc này công ty đã bị bao vây. Vô số fan hâm mộ tụ tập chen chúc ở nơi đó, giơ banner và que huỳnh quang phát sáng trong tay lên, vẻ mặt từng người đều vô cùng kích động! Phóng viên của mười mấy đơn vị truyền thông ở thành phố Đại Phong cũng đều chạy tới hiện trường! Bọn hắn đều đang đợi một người xuất hiện.
Không sai, chính là Y Nguyệt. Mặc dù lúc trước tai nghe của Y Nguyệt xảy ra vấn đề, nhưng mà chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Y Nguyệt vẫn rất nổi tiếng. Ngoại hình xinh đẹp, giọng hát dễ nghe, dáng người hoàn hảo, cười lên trông rất ngọt ngào, không có lý gì mà không nổi.
Đến cả ban giám khảo của chương trình “Siêu Sao Tài Năng” cũng vô cùng yêu thích cô. Không hề nghi ngờ, quán quân sau cùng chính là Y Nguyệt. Cô bây giờ đã trở thành nữ nghệ sĩ có tiềm lực nhất trong ngành giải trí.
Người nổi thì thị phi nhiều. Sau khi kỳ cuối cùng của show “Siêu Sao Tài Năng” được phát sóng, các nhà đầu tư điện ảnh cùng với rất nhiều công ty giải trí đều rối rít giờ cành ô liu* ra cho Y Nguyệt. Có công ty muốn mời cô tổ chức concert, có công ty lại muốn mời cô quay phim truyền hình.
Trong đó, công ty giải trí Đại Đồng tình nguyện bỏ ra 500 triệu mời Y Nguyệt quay phim điện ảnh, diễn nữ chính. Cái giá tiền này đối với Y Nguyệt mà nói đã là rất cao. Dù sao cô cũng vừa mới ra mắt không lâu! Công ty Đại Đồng là công ty giải trí có uy tín, thực lực hùng hậu, tài nguyên nhiều, nhân mạch cũng không tệ. Nhóm nhạc Thiếu Nữ 102 đang hot cũng là nghệ sĩ dưới cờ công ty Đại Đồng.
Hôm qua Y Nguyệt đến công ty Đại Đồng phỏng vấn. Tổng giám đốc Chu Đại Đồng của công ty Đại Đồng tự mình tiếp đãi Y Nguyệt. Kết quả vừa nhìn thấy Y Nguyệt, ánh mắt của hắn bèn thẳng tắp. Cô gái này quá đẹp, thực sự chính là của báu!
Trong lòng Y Nguyệt có chút không vui, đối phương nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô, thật không lịch sự chút nào, thân là tổng giám đốc một công ty lớn mà sao lại bỉ ổi như vậy?