Nghe thấy lời mà cô y tá nói, đám người xung quanh đều thổn thức. “Không trả nổi tiền khám bệnh, không cứu được rồi.” Tiết Lệ nghe thấy tiếng nghị luận của đám người kia, nhìn chằm chằm Lăng Thành, nói: “Không sao, cứu người trước đã, tôi tin anh ta.”
Thời điểm Tiết Lệ tham gia tiệc cưới cũng đã nghe nói Lăng Thành là nhị thiếu gia nhà họ Lăng, hắn đã lấy ra 30 tỷ giúp đỡ gia tộc! Bây giờ tiền giải phẫu chỉ có 70 triệu mà thôi, người ta sao lại không thể lấy ra được cơ chứ? Mà cô y tá đứng một bên có chút nóng nảy. Người trước mắt này, thoạt nhìn không giống như là người có tiền, chủ nhiệm Tiết làm sao lại quen biết hắn? Chủ nhiệm Tiết chính là quá tốt bụng, nếu như cứu người trước, sau đó người đàn ông nghèo kiết hủ lậu này không trả nổi tiền, đến lúc đó chủ nhiệm Tiết phải tự bỏ ra 70 triệu tiền giải phẫu! Có điều nếu chủ nhiệm Tiết kiên trì muốn giải phẫu trước, vậy bác sĩ y tá cũng không thể nói gì. Không thể làm gì khác ngoài việc đưa Lăng Thiên Hằng vào phòng giải phẫu.
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức.” Tiết Lệ quay về phía Lăng Thành nói một câu, cũng đi vào theo. Phù! Lăng Thành thở phào một hơi, ngồi xuống bên cạnh mẹ hắn. “Mẹ, tại sao lại như vậy? Không phải ba mẹ quay về gia tộc hay sao?” Lúc này, Lăng Thành không nhịn được hỏi. Thân thể ba hắn vẫn luôn rất tốt, sao lại đột nhiên bị bệnh.
Tô Nguyệt thở dài, không có trực tiếp trả lời mà là nhìn Lăng Thành hỏi ngược lại: “Tiểu Thành, con nói thật cho mẹ, ngày Vương Viêm kết hôn con đã làm gì?” Lăng Thành sửng sốt một chút: “Con không làm gì mà.” Ngoài miệng thì nói vậy, Lăng Thành không nhịn được nghĩ đến cái Kính Bát Quái kia. Chẳng lẽ, ba cũng là bởi vì cái Kính Bát Quái kia nên mới bị bệnh? Không thể nào, âm sát chủ trạch muốn nhằm vào phụ nữ, ba mặc dù lớn tuổi nhưng dù sao cũng có khí dương cương, dưới tình huống bình thường, không thể bởi vì âm sát mà ngất xỉu.
Trong lòng suy nghĩ, chỉ nghe thấy ngữ khí Tô Nguyệt phức tạp nói: “Bọn họ nói, con làm nhục vợ mới cưới của Vương Viêm, mẹ và ba con tranh luận với bọn họ, sau đó ba con ngất xỉu.” Gì? Hắn làm nhục vợ Vương Viêm? Sao lại nói như vậy? Trong chốc lát, trong đầu Lăng Thành oanh một cái, cả người đều ngây ngẩn.
“Mẹ, bọn họ nhất định là hiểu nhầm rồi, ngày đó sau khi tham gia tiệc cưới, trời còn chưa tối con đã đi rồi mà.” Tô Nguyệt vui mừng: “Mẹ và ba con tin con, nhưng bọn họ cứ khẳng định là con làm, đến cả Vương Viêm cũng nói như vậy.” Lăng Thành nắm chặt nắm đấm, đang chuẩn bị nói chuyện thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi tới. “Sao có nhiều người vây quanh chỗ này như vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?” Đây chính là viện trưởng của bệnh viện, Thạch Đức.
Nhân viên y tế ở bên cạnh nhanh chóng nghênh đón, nhỏ giọng nói vài câu. “Cái gì? Chưa giao tiền mà Tiết Lệ đã đi giải phẫu? Đây không phải là làm loạn sao?” Thạch Đức nhíu mày, la rầy một tiếng: “Đi, đi gọi Tiết Lệ ra đây cho tôi, biết rõ bệnh viện có quy định như vậy còn cố tình vi phạm, ai cho cô ta can đảm thế.” Nhân viên y tế nhìn thời gian một chút, do dự nói: “Viện trưởng, lúc này chủ nhiệm Tiết chắc đã bắt đầu giải phẫu rồi, tự ý đi vào e rằng...”
Không đợi hắn nói xong, viện trưởng trợn mắt nói: “Đang giải phẫu thì thế nào? Kể cả đang giải phẫu cũng phải dừng lại ngay lập tức cho tôi! Sau khi giải phẫu kết thúc, cậu sẽ trả 70 triệu tiền phí kia à?”
“Tôi cmn hôm nay muốn nhìn một chút, ai dám đi vào.” Đúng lúc này, Lăng Thành lạnh mặt đứng lên nói. “Cậu là ai?” Thạch Đức lộ vẻ không vui. “Người đang được cứu chữa ở bên trong là ba tôi!” Thạch Đức đánh giá Lăng Thành từ trên xuống dưới, lại nhìn quần áo giản dị của Tô Nguyệt, cười lạnh một tiếng: “Mấy người là người nhà của Tiết Lệ à, muốn đi cửa sau? Không giao tiền đã muốn giải phẫu? Đừng có tưởng bở.”
“Ông có xứng với chiếc áo trắng đang mặc trên người không?” Lăng Thành tiến lên một bước, mắt sáng như đuốc! “70 triệu tiền giải phẫu đúng không?” Chát! Một tấm thẻ ngân hàng từ trong tay Lăng Thành văng ra, rơi vào trên người Thạch Đức. Hửm? Cái này... Ngân hàng Vọng Cơ, màu đen, thẻ đen?! Thạch Đức cảm giác lông tơ trên người đều dựng đứng! Cô y tá với bác sĩ đứng xung quanh ngơ ngác, mặt mũi đầy vẻ mờ mịt. Bọn hắn không biết thẻ đen, nhưng mà Thạch Đức làm sao có thể không biết được?! Có điều... Loại người như hắn cũng có thẻ đen?
“Cầm một cái thẻ đen giả của ngân hàng Vọng Cơ, cậu muốn lừa ai vậy?” Sửng sốt một chút, Thạch Đức cười lạnh một tiếng. Sau đó quay về phía nhân viên y tế bên cạnh nói: “Cầm lấy đi kiểm tra một chút, xem có thể thanh toán hay không.” Sau khi nhân viên y tế cầm thẻ đi, Thạch Đức lại gọi tới hai tên bảo vệ của bệnh viện: “Trông trừng cậu ta cho tôi, lát nữa đừng để cậu ta chạy mất.”
Giờ phút này, Thạch Đức đã nhận định là Lăng Thành hù dọa hắn. Hắn đã nghĩ kỹ. Một khi xác định tấm thẻ đen của ngân hàng Vọng Cơ kia là giả, hắn sẽ báo cảnh sát ngay lập tức. Rất nhanh sau đó, nhân viên y tế cầm thẻ ngân hàng trở về.” “Chào ngài, đây là thẻ ngân hàng của ngài, còn có hóa đơn.” Nhân viên y tế đi đến trước mặt Lăng Thành, thái độ đột nhiên trở nên cực kỳ khách sáo!
Cái gì? Tấm thẻ đen của ngân hàng Vọng Cơ này không phải là giả? Vậy mà thật sự thanh toán được 70 triệu? Trong lúc nhất thời, biểu lộ trên mặt Thạch Đức cứng đờ, ánh mắt nhìn Lăng Thành tràn đầy kinh hãi và hoảng hốt! Thật... Thật là thẻ đen?! Mẹ nó! Hắn phấn đấu cả một đời mới miễn cưỡng mở được một cái thẻ hoàng kim tại ngân hàng Vọng Cơ! Có thể nói, toàn bộ thành phố Đại Phong này không có nhiều hơn ba tấm thẻ đen!
“Cái đó, ngài đây hiểu lầm rồi, vừa rồi thực sự ngại quá.” Giọng nói của Thạch Đức run rẩy, hắn chỉ biết là, hắn không thể trêu vào cậu thanh niên trước mắt này!
Oa! Cùng lúc đó, đám người vừa rồi chế giễu cả nhà Lăng Thành cũng đều há to miệng. 70 triệu đó. Tên này vậy mà thực sự lấy ra được 70 triệu. Không phải chỉ là một tên con rể vô dụng thôi sao? Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy? Mấy cô y tá đã choáng váng, đứng ở nơi đó đến cả thở mạnh cũng không dám.
“Không cần xin lỗi, tôi chỉ cần ba tôi bình an vô sự.” Lăng Thành lạnh lùng nói. “Vâng vâng, ngài yên tâm, tôi nhất định sắp xếp cho lệnh tôn phòng bệnh tốt nhất.” Đầu Thạch Đức đau như giã tỏi.
Một tiếng sau, Lăng Thiên Hằng được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu. “Chủ nhiệm Tiết, tình huống ba tôi thế nào rồi?” Lăng Thành lo lắng chạy tới. “Lần này may mắn, ba anh không sao rồi.” Tiết Lệ nói: “Ông ấy là bị chọc tức nên mới vậy. Chuyện gì có thể khiến cho ông ấy tức đến vậy chứ?” Tiết Lệ hỏi.
Lăng Thành thở dài một hơi, cũng không trả lời. Đơn giản trò chuyện vài câu, hắn bèn đi theo ba hắn tới phòng bệnh. Trong phòng bệnh, Tô Nguyệt rót một chén nước, nói: “Con trai à, ngoại hình của chủ nhiệm Tiết xinh đẹp, người lại tốt như thế, con với cô ấy có quan hệ gì vậy?” “Mẹ, con với chủ nhiệm Tiết chỉ là bạn thôi, không có quan hệ gì đặc biệt cả, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.” Nhìn mẹ có chút hóng chuyện, Lăng Thành dở khóc dở cười đáp lại.
Lúc này đã là nửa đêm, cơn buồn ngủ ập tới. Thời điểm Lăng Thành mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng. Ba hắn còn đang ngủ say, có điều sắc mặt hồng hào, so với hôm qua thì tốt hơn nhiều. “Tiểu Thành, con nên đi cảm ơn chủ nhiệm Tiết một tiếng, nếu cô ấy không kịp thời cứu chữa, chỉ sợ ba con...” Ăn sáng xong, Tô Nguyệt nghiêm túc mở miệng nói.