Lăng Thành nhìn Lâm Tuyết cười một tiếng, nói nhỏ: “Bọn họ nhận nhầm người, coi tôi thành vương vương gì đó, cho nên tôi bèn tương kế tựu kế.” Ánh mắt Lâm Tuyết nhìn Lăng Thành lộ ra mấy phần thưởng thức. Cái tên con rể ở rể nhà họ Tống này, hết lần này tới lần khác làm thay đổi cách nhìn của cô về hắn.
“Tôi nói mà, sao bọn họ lại khách sáo với anh như vậy, hóa ra là nhận nhầm người.” Lúc này, Hách Kiến đang bị trói ở một bên kêu to lên, đồng thời quơ xích sắt trên người, quay về phía Lăng Thành thúc giục nói: “Thừa dịp bọn hắn đi uống rượu, anh còn không mau cởi trói cho chúng tôi?”
Mẹ nó, cái tên Hách Kiến này đầu óc có bệnh à. Giọng điệu của Hách Kiến khiến trong lòng Lăng Thành rất khó chịu, bởi vậy không thèm để ý đến hắn. Bây giờ, Lâm Tuyết cũng có chút lo lắng. Cô bắt nhiều thuộc hạ của Hà Thiên Hựu như vậy, hắn chắc chắn sẽ không buông tha cho cô. Chỉ sợ chờ lát nữa sau khi uống rượu xong, bọn họ sẽ động thủ với cô. Lâm Tuyết vừa lo lắng vừa tò mò, Lăng Thành sao lại chẳng sốt ruột chút nào vậy.
Phù phù phù phù... Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến từng trận âm thanh, chỉ thấy đám người Hà Thiên Hựu kia sau khi uống rượu xong, từng người như thể trời đất quay cuồng, sau đó hôn mê bất tỉnh. Đến cả Hà Thiên Hựu cũng không ngoại lệ, tựa ở trên vách đá bên lối đi, hai mắt nhắm nghiền, cũng không nhúc nhích. Trong lúc nhất thời, trong cái trang viên dưới mặt đất lớn như vậy, chỉ còn sót lại ba người Lăng Thành, Lâm Tuyết, cùng Hách Kiến là còn tỉnh táo.
“Ha ha, con rể ở rể làm tốt lắm…” Hách Kiến vốn dĩ đang ôm một bụng tức, thấy cảnh này thì ngay lập tức vui vẻ ra mặt, quay về phía Lăng Thành tán thưởng một câu, có điều ngữ khí vẫn kiêu ngạo như cũ. Lăng Thành đi qua, tìm được chìa khoá trên người Hà Thiên Hựu. Sau hi mở xích sắt trên người Lâm Tuyết ra, Lăng Thành bèn quay người đi về phía lối đi trước mặt, hờ hững nói: “Đi thôi, ở đây địa hình rất phức tạp, tranh thủ trước khi bọn họ tỉnh lại, chúng ta phải nhanh tìm được cửa ra.”
“Mẹ kiếp! Mắt anh có vấn đề à? Anh còn chưa cởi trói cho tôi đâu đấy.” Hách Kiến quát to. Lăng Thành cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn hắn: “Tại sao tôi phải cởi trói cho cậu?” Lúc trước ra giá cạnh tranh, nhìn thấy mình sắp bị chặt đứt ngón tay, cái tên ngốc này cứ như đang cười trên nỗi đau của người khác vậy. Bây giờ nhớ đến hắn rồi?
Trong lòng suy nghĩ, Lăng Thành tiếp tục nói: “Không phải cậu rất có tiền à? Chờ sau khi bọn họ tỉnh lại, cậu lại trả thêm một ít tiền, không chừng bọn họ sẽ thả cậu ra.” Hách Kiến nuốt nước miếng một cái, trong nháy mắt trở nên luống cuống, suýt chút nữa khóc lên.
Lúc này Lâm Tuyết mở miệng xin xỏ cho Hách Kiến: “Lăng Thành, anh cởi trói giúp anh ấy đi mà.” Lăng Thành lắc đầu: “Tôi cũng không có nghĩa vụ phải cứu hắn.” Nghe thấy lời này, Lâm Tuyết cắn môi nói: “Lăng Thành, tôi biết Hách Kiến nói chuyện hà phút khiến trong lòng anh không thoải mái, tôi thay anh ấy xin lỗi anh, nếu anh không cứu anh ta, anh ta nhất định sẽ chết ở chỗ này.”
Lăng Thành cười ha hả nhìn Lâm Tuyết, không có trả lời. Cmn, có chết hay không thì liên quan gì đến tôi? Cái tên ngốc Hách Kiến này, ăn một viên Thần Tiên Đan của hắn còn phun phân đầy miệng. Mặc kệ hắn sống hay chết.
Con mắt Hách Kiến trợn tròn, kêu lên: “Tuyết Nhi, em xin lỗi anh ta làm gì? Cái loại vô dụng như anh ta cơ bản không xứng, em nhìn cái điệu bộ anh ta đắc ý kìa, chỉ là gặp may thôi.” Nói xong, mặt mũi hắn ta lại tràn đầy khinh bỉ quay về phía Lăng Thành nói: “Tên kia, anh đừng mong thừa cơ áp chế tôi, bổn thiếu gia không cần anh đến cứu.”
Lăng Thành nở nụ cười, quay về phía Lâm Tuyết hờ hững nói: “Nhìn thấy chưa, người ta không thèm tôi đến cứu, cô cũng đừng quan tâm.” Nói xong những lời này, hắn lại tiếp tục đi lên phía trước. Lâm Tuyết sốt ruột không chịu được, đạp giày cao gót nhanh chóng đuổi theo: “Lăng Thành, anh đừng chấp nhặt…” Nói còn chưa dứt lời, Hách Kiến kêu lên: “Tuyết Nhi, em đừng thương lượng với hắn! Sau khi em rời khỏi đây, nhất định phải nghĩ cách trở lại cứu anh, anh tin tưởng em! Chờ sau khi bọn họ tỉnh lại, anh cho bọn họ thêm chút tiền, bọn họ sẽ không giết anh.”
“Anh ngậm miệng lại!” Lâm Tuyết tức giận, thân thể mềm mại run rẩy: “Anh nghĩ rằng sau khi hai người chúng tôi ra khỏi đây, anh còn có thể sống sao?” Nghe nói như thế, thân thể Hách Kiến run lên, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, đồng thời cũng hoảng hốt. Nơi này là nơi nào? Đây chính là bang hội mà Thông Thiên Giáo bố trí ở thành phố Đại Phong, nếu như Hà Thiên Hựu tỉnh lại, không nhìn thấy Lăng Thành cùng Lâm Tuyết đâu, nhất định sẽ trút hết lửa giận lên đầu mình. Đến lúc đó, chỉ sợ chính mình cho nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.
Lúc này chìa khoá của xích sắt trên người hắn lại nằm trong tay Lăng Thành, chỉ có anh ta mới có thể cứu hắn! Lâm Tuyết sốt ruột giậm chân một cái: “Lăng Thành, mau cứu anh ta đi mà, coi như tôi… Coi như tôi van anh.” Lăng Thành mỉm cười: “Vậy cô tính cầu xin tôi như thế nào? Dù sao cũng phải có chút thành ý chứ.” “Thành ý gì...” Lâm Tuyết nhẹ nói. “Như vậy đi, cô gọi tôi một tiếng anh trai tốt rồi tôi sẽ thả hắn.” Lăng Thành như cười như không nói.
Sắc mặt Lâm Tuyết hơi đỏ lên, cắn môi. Đây là lần đầu tiên có người đưa ra yêu cầu như vậy cho cô. Bình thường cô rất cao ngạo, ai gặp mặt mà không gọi một tiếng chị Tuyết cơ chứ. Hách Kiến ngay lập tức không chịu nổi, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng nghĩ đến tính mạng mình còn nằm trong tay Lăng Thành, hắn gồng mình nhịn được. Có điều con mắt nhìn Lăng Thành cơ hồ có thể phun ra lửa.
“Không gọi thì tôi đi đây.” Lăng Thành cười híp mắt nói. Đồng thời trong lòng mắng to, cái cô Lâm Tuyết này thật đúng là xinh đẹp, hơn nữa tính cách lại là cực phẩm. Người phụ nữ như vậy, về sau lại rơi vào tay Hách Kiến. Thực sự là cải trắng ngon đều để cho heo ăn.
“Đừng đi...” Lâm Tuyết cúi đầu, khẽ gọi một tiếng: “Anh, anh… Anh trai tốt.” Âm thanh vừa dứt, cô gái có dung nhan tuyệt mỹ kia trong nháy mắt cúi đầu xuống. Mặc dù là người phụ nữ cao ngạo như thế thì thời điểm nói ra câu này, trong lòng cô cũng xấu hổ không thôi.
“Được rồi, thấy cô chân thành như vậy, tôi đành đồng ý vậy.” Lăng Thành cười híp mắt nói. Gương mặt Hách Kiến đầy vẻ không tình nguyện, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà Lăng Thành vẫn chưa xong, như cười như không nhìn Hách Kiến nói: “Tôi là nể mặt vợ chưa cưới của cậu mới tình nguyện giúp cậu. Nếu không phải là cô ấy gọi tôi một tiếng anh trai tốt thì cậu phải dập đầu nhận sai với tôi mới được.”
“Lăng Thành, anh cmn đừng có mà quá đáng.” Sắc mặt Hách Kiến thay đổi, nhịn không được kêu lên. Lăng Thành thất vọng lắc đầu: “Vẫn còn mạnh miệng như vậy, tôi đi đây. Tôi đoán chừng đám người kia sắp tỉnh rồi, tôi cũng không có thời gian tám nhảm với cậu.” Nghe nói như thế, Hách Kiến trong nháy mắt sụp đổ: “Lăng Thành, lúc trước là tôi không đúng, anh làm người độ lượng, tha thứ cho tôi đi.” Nét mặt của hắn vô cùng hậm hực. Tên ngốc Lăng Thành, anh cmn chờ đó cho tôi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!