Hách Kiến tự nhận là rất đẹp trai đứng lên nói: “Tổng giám đốc Cẩm, rất vui được gặp anh.” Lời còn chưa nói hết, nụ cười của Hách Kiến bèn cứng ở trên mặt. Bởi vì Cẩm Tiêu Quân cơ bản không thèm nhìn hắn mà là đi thẳng tới trước mặt Lăng Thành. “Ngài Lăng, ngài gọi tôi tới là có gì muốn dặn dò sao?”
Gì cơ? Ngài Lăng? Cẩm Tiêu Quân thế mà gọi tên đó là ngài Lăng? Trong chốc lát, tất cả mọi người trong phòng há to miệng, từng người mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi! Hách Kiến cũng hoàn toàn choáng váng! Làm sao có thể? Tên vô dụng này sao lại quen biết nhân vật như Cẩm Tiêu Quân kia? Thời điểm mọi người ở đây khiếp sợ không gì sánh nổi, Lăng Thành cười nhạt một tiếng, quay về phía Cẩm Tiêu Quân nhẹ gật đầu: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn gặp cậu một lát thôi.”
Cẩm Tiêu Quân nở nụ cười, thái độ cực kỳ cung kính: “Ngài Lăng khách sáo quá.” Nói xong, Cẩm Tiêu Quân nhìn lướt qua những người khác trong phòng, tựa hồ hiểu được điều gì: “Ngài Lăng đến chỗ của tôi ăn cơm cũng không nói trước nói một tiếng để tôi chuẩn bị trước.” Sau đó bèn quay về phía nhân viên phục vụ ngoài cửa vẫy vẫy tay: “Nói với mấy quản lý một tiếng, hóa đơn của phòng này miễn phí hoàn toàn.”
Cái gì? Trực tiếp miễn phí? Nghe nói như thế, mấy người Hách Kiến còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, trong lòng đột nhiên chấn động. Ánh mắt nhìn về phía Lăng Thành cũng càng thêm phức tạp. Cái tên này lại có mặt mũi lớn như vậy? Cũng chính vào lúc này, người phục vụ kia lên tiếng, đang muốn xuống lầu truyền lời, Lăng Thành đột nhiên đứng lên, phất tay nói: “Không cần.” Lăng Thành mỉm cười: “Hôm nay hóa đơn phòng này hết bao nhiêu, nên tính thế nào thì cứ tính thế ấy, ngược lại cũng không phải tôi mời khách, hơn nữa, tôi cũng chưa động vào món nào cả. Bọn họ không thiếu tiền.”
Cẩm Tiêu Quân nhanh chóng đáp lời, phất tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ kia lui xuống. “Được, không còn chuyện gì nữa, tôi cũng nên đi rồi, cậu cũng bận việc của cậu đi.” Thấy hiệu quả sau khi Cẩm Tiêu Quân xuất hiện không tệ, Lăng Thành không nói thêm gì nữa, phất phất tay, ra hiệu Cẩm Tiêu Quân có thể rời đi.
Lúc này, Cẩm Tiêu Quân cũng đã hiểu ra, nhanh chóng lên tiếng: “Về sau ngài Lăng có gì cần thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối không chối từ.” Nói xong những lời này, Cẩm Tiêu Quân lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy không ai dám đối mặt với hắn bèn xoay người rời đi. Khí thế của Cẩm Tiêu Quân quá mạnh mẽ, sau khi hắn đi, không khí trong phòng rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lăng Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó cũng đi ra khỏi phòng. Đám người Hách Kiến từng người hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh lại. Qua nửa phút, một tên con nhà giàu trở lại bình thường, dường như tim vẫn còn đập nhanh, mở miệng nói: “Cmn, tên kia thế mà quen biết Cẩm Tiêu Quân.” “Đâu chỉ quen? Cậu không thấy vừa rồi thái độ của Cẩm Tiêu Quân với hắn không bình thường hay sao.” “Kỳ quái, tên kia không phải chỉ là một tên con rể ở rể thôi sao?”
Lúc này, những người khác cũng đều nhao nhao mở miệng, cảm thấy rất khó hiểu, bắt đầu nghị luận. Mấy cô gái càng hối hận, ai có thể nghĩ tới, cái tên kia lại có mối giao thiệp mạnh như vậy, sớm biết vậy thì vừa rồi không chế giễu hắn! Sắc mặt Hách Kiến lúc trắng lúc xanh, lúc này cũng tỉnh táo lại, nghe mấy tên đồng bọn nghị luận, ngay lập tức cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Quan hệ không bình thường gì chứ? Mấy người không hiểu tình huống, thế nhưng tôi lại biết một chút, Cẩm Tiêu Quân cùng nhà họ Tống chắc là có qua lại làm ăn, lần trước tôi có nghe nói, thời điểm mừng thọ bà cụ nhà họ Tống, Cẩm Tiêu Quân tự mình tới tặng quà.”
Nói xong, Hách Kiến nhịn không được khinh miệt hừ một tiếng: “Cho nên, Cẩm Tiêu Quân khách sáo với tên kia như vậy là hoàn toàn dựa vào quan hệ với bà cụ nhà họ Tống, nếu hắn không phải là con rể nhà họ Tống, chỉ sợ Cẩm Tiêu Quân cũng sẽ không nhìn thẳng hắn như vậy.” Lời này vừa nói ra, mấy tên con nhà giàu đều bừng tỉnh.
Mà nói xong những lời này, sắc mặt Hách Kiến cũng trầm xuống. Anh giỏi lắm Lăng Thành à, vừa rồi suýt chút nữa bị anh dọa chết khiếp. Ỷ vào là người của nhà họ Tống cho nên trát vàng lên mặt mình, loại chuyện không biết xấu hổ này cũng có thể làm được!
Lăng Thành mới vừa đi tới lầu một khách sạn, trùng hợp bắt gặp Lâm Tuyết từ toilet đi ra. Lúc này Lâm Tuyết đã đổi một bộ quần áo. Quần jean màu xanh đen bó sát người, cái dáng người gợi cảm kia đủ để chinh phục bất kỳ người đàn ông nào.
“Lăng Thành, sao vậy? Anh muốn đi à?” Lâm Tuyết tiến lên đón. Lăng Thành cười nhạt một tiếng: “Không có gì, ngồi ở đó cũng không có ý nghĩa, hơn nữa, tôi cũng không đói bụng.” Trên mặt Lâm Tuyết lộ ra vẻ áy náy, ngượng ngùng mở miệng nói: “Lăng Thành, thật xin lỗi, mấy người Hách Kiến kia tính tình chính là như vậy, anh chớ để ý.”
Lăng Thành tỏ vẻ sao cũng được, nhún nhún vai: “Không có chuyện gì, loại người này tôi đã gặp nhiều rồi.” Nói xong, Lăng Thành nhìn Lâm Tuyết một chút, muốn nói lại thôi: “Ngược lại là cô, cô cảm thấy mình thật sự phù hợp với Hách Kiến sao?” Lăng Thành vốn không nên nói đến chuyện riêng tư của hai người họ, nhưng bây giờ Lăng Thành cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, câu nói này cứ như vậy bật thốt lên.
Lâm Tuyết không đáp lại, trên mặt có chút phức tạp và lúng túng. Trên thực tế, Lâm Tuyết không đến nỗi chán ghét Hách Kiến, nhưng cũng không có hảo cảm gì, chỉ là bởi vì vấn đề gia cảnh, thời gian hai người quen biết nhau rất dài, lại thêm hai bên được người trong nhà ủng hộ mạnh mẽ, cho nên Lâm Tuyết mới miễn cưỡng đồng ý qua lại tìm hiểu. Có điều ý nghĩ của cô rất rõ ràng, trước khi kết hôn không thể để hắn đụng chạm vào mình. Cùng lắm cũng chỉ được nắm tay.
Lâm Tuyết nói sang chuyện khác: “Đi thôi, tôi đưa anh về, nói thế nào thì cũng là tôi đưa anh tới đây, cũng không thể để một mình anh đón xe về.” Lăng Thành không nói chuyện, nhẹ gật đầu. Sau đó hai người đi ra sảnh lớn, đi về phía bãi đỗ xe.
“Tuyết Nhi!” Đúng lúc này, Hách Kiến bước nhanh từ trên lầu đi xuống. “Tuyết Nhi, sao em lại ở chung một chỗ với tên này vậy.” Hách Kiến đi đến trước mặt hai người, mặt mũi đầy không vui. Hắn vẫn không quên khinh miệt nhìn Lăng Thành một cái. Lâm Tuyết vừa đi vừa nói: “Hách Kiến, sao anh lại như vậy? Em đã nói rồi, Lăng Thành là bạn em, vừa rồi ở phòng khách, sao anh có thể nói anh ấy như vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!