“Chát! Chát! Chát!” Mỗi lần Lăng Thành vung tay, tất cả mọi người xung quanh đều hãi hùng khiếp vía! Toàn bộ biệt thự nhà họ Tống lặng ngắt như tờ!
Cuối cùng, hai chiếc xe cảnh sát dừng lại ở cửa ra vào của biệt thự. Lâm Tuyết mặc đồng phục cảnh sát, mang theo mấy anh cảnh sát xuống xe. Đi vào phòng khách, nhìn thấy một màn trước mắt, đôi mày thanh tú của Lâm Tuyết nhíu chặt. “Dừng tay!” Một anh cảnh sát đi lên phía trước. Lăng Thành dừng tay lại, chậm rãi ung dung đứng lên, xoay xoay cổ tay. Trông thấy là Lăng Thành, Lâm Tuyết tiến lên hỏi: “Vừa rồi là ai báo cảnh sát?” Cảnh sát lấy tập hồ sơ mỏng ra, nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi.
Giai Kỳ trở lại bình thường, nhanh chân bước qua: “Là... Là tôi.” “Cô nói có người đánh chồng cô? Người nằm trên mặt đất là chồng cô à?” Cảnh sát chỉ vào Hoàng Ngạn Lang đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt hầu như đã bị đánh đến mức biến dạng, vừa ghi chép vừa tiếp tục hỏi. “Không phải không phải, hắn... Hắn không phải chồng tôi.” Giai Kỳ nhanh chóng lắc đầu, ngay lập tức liếc mắt nhìn Lăng Thành, thấp giọng nói: “Anh ta mới là chồng tôi...” Nói xong, Giai Kỳ xấu hổ cúi đầu xuống, sắc mặt hồng hồng, nhìn vô cùng mê người.
Nhìn thấy Giai Kỳ ở ngay trước mặt mọi người thừa nhận mình là chồng cô, trong lòng Lăng Thành thoải mái không sao tả được. Lúc này cảnh sát nuốt nước miếng ực một cái, âm thầm đánh giá Lăng Thành. Người đàn ông này... Lại có thể đánh Hoàng Ngạn Lang đến mức này?!
Đúng lúc này, Hoàng Ngạn Lang đang nằm trên mặt đất ngao ngao kêu to lên: “Cảnh sát, mấy người phải lấy lại công bằng cho tôi, tên này thực sự là tên điên mà...” Bị một thằng con rể ở rể ở trước mặt mọi người đè xuống đất đánh, Hoàng Ngạn Lang vốn rất uất ức, bây giờ nhìn thấy cảnh sát tới, một bụng ấm ức toàn bộ phun ra. Lâm Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái: “Đủ rồi, đều cùng tôi trở về lập biên bản.”
Hoàng Ngạn Lang ngay lập tức ngậm miệng lại, oán hận nhìn Lăng Thành. “Anh ở lại đây lấy khẩu cung mấy người còn lại.” Lâm Tuyết nói với anh cảnh sát lập hồ sơ. Ngay sau đó xoay người, nhìn Lăng Thành: “Anh cũng đi theo chúng tôi một chuyến.” Lăng Thành gật gật đầu. Sắc mặt Giai Kỳ thoắt cái thay đổi, lo lắng nhìn Lăng Thành, nhẹ nhàng nói: “Tôi đi cùng anh.” Lăng Thành cười một tiếng, lắc đầu nói: “Yên tâm đi, tôi không sao, tôi tin cảnh sát Lâm sẽ công bằng chấp hành pháp luật.” Nghe nói như thế, Giai Kỳ thoáng yên tâm.
Bên ngoài biệt thự, Lăng Thành đi lên xe cảnh sát, trên xe chỉ có hai người là hắn và Lâm Tuyết. Lâm Tuyết đang lái xe. Nhưng mà phương hướng xe chạy đi cũng không phải cục cảnh sát. “Chúng ta không phải đi về cục lấy lời khai sao?” Lăng Thành buồn bực nói. Lâm Tuyết liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “Cái tên Hoàng Ngạn Lang kia, làm việc luôn luôn khoe khoang, lúc bình thường quen thói ngang ngược. Không cần đoán cũng biết nhất định là lỗi của hắn. Lát nữa tôi cho cấp dưới đi xem camera, lúc đó sẽ biết ngay thôi.”
Lăng Thành cười gật đầu: “Đội trưởng Lâm thực sự là nắm rõ mọi việc.” Lâm Tuyết lườm hắn một cái, tức giận nói: “Chớ cười đùa tí tửng với tôi, vừa rồi tôi nhìn ra, bây giờ anh cũng thành người tu luyện rồi đúng không?” Lăng Thành không có giấu diếm, gật gật đầu: “Võ Sư tầng hai!” Lâm Tuyết ngay lập tức cảm thấy hứng thú. Có thể trong mấy ngày ngắn ngủi trở thành người tu luyện, còn đạt tới Võ Sư tầng hai, khẳng định gặp được cơ hội không tầm thường.
“Lăng Thành, nói thật đi, cái viên Thần Tiên Đan lúc trước anh cho tôi ấy, trên người anh còn không?” Lâm Tuyết nói. Lăng Thành cười híp mắt nói: “Đội trưởng Lâm, tôi đã cho cô một viên. Hơn nữa tôi nhớ rõ, lúc tôi cho cô Thần Tiên Đan, chẳng phải cô khuyên tôi về sau không nên tùy tiện cho người khác đồ ăn sao.” Lâm Tuyết hơi đỏ mặt: “Cái kia... Tôi thật không nghĩ tới, Thần Tiên Đan dùng tốt như vậy... Tôi có một người bạn, cũng kẹt tại Võ Sư tầng năm rất lâu rồi, nếu anh mà còn thì cho tôi một viên nữa, có được không?” Lăng Thành duỗi lưng một cái, chậm rãi nói: “Bạn của cô kẹt tại bình cảnh thì liên quan gì đến tôi?” Mặc dù Thần Tiên Đan này luyện chế vô cùng đơn giản. Nhưng mà cũng không thể tùy tiện cho người khác. Phải biết rằng, viên Thần Tiên Đan bán cho Dương Long kia có giá 200 tỷ cộng thêm một chiếc nhẫn ngọc cổ.
Thấy Lăng Thành từ chối, Lâm Tuyết cắn chặt môi, có chút không vui. Thân là hoa khôi nổi danh cục cảnh sát, hơn nữa còn là đội trưởng đội hình sự, đàn ông xung quanh Lâm Tuyết có ai là không ngoan ngoãn, không ân cần với cô đâu. Hết lần này tới lần khác cái tên Lăng Thành này lại không giống ai. Có điều, cái tên Lăng Thành này đúng là không giống bình thường, không những có thứ quý giá như Thần Tiên Đan, hơn nữa còn trong khoảng thời gian ngắn trở thành Võ Sư tầng hai.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, ngữ khí Lâm Tuyết mềm xuống: “Vậy phải làm sao thì anh mới đồng ý cho tôi?” Lúc này Lâm Tuyết đang mặc cảnh phục. Nhưng bộ cảnh phục đó khó che giấu được dáng người tuyệt đẹp của cô. Lăng Thành cười nói: “Như vậy đi, cô nói cho tôi nghe vài câu xuôi tai, khen tôi một cái. Chưa biết chừng làm cho tôi hài lòng, tôi sẽ cho cô, có điều thái độ phải chân thành, không thể qua loa.” Thân thể mềm mại của Lâm Tuyết run lên. Lăng Thành! Cái này thật là quá đáng! Tính cách của cô không ưa nịnh hót, từ khi nào cần phải lấy lòng người khác?
Lâm Tuyết giảm chậm tốc độ xe, cắn môi thật chặt. Thế nhưng sau mấy giây, Lâm Tuyết vẫn chấp nhận thua trận: “Lăng Thành, anh là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng thấy, cho tôi thêm một viên nữa được không?” Lăng Thành cười ha ha một tiếng, không thể không nói, người đẹp kiêu ngạo giống như Lâm Tuyết, một khi hạ mình buông xuống sự cao ngạo, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kháng cự. Lăng Thành cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!