Cái gì? Mang theo Giai Kỳ?
Vẻ mặt Lãnh Ngọc Yến đột nhiên thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng: “Sư phụ, con đi ám sát thì mang theo Giai Kỳ làm gì? Ám sát Lăng Thành kia thì một mình con là đủ rồi. Mang theo Giai Kỳ chỉ thêm vướng chân vướng tay.”
Theo bối phận, Lãnh Ngọc Yến là đại sư tỷ của Giai Kỳ. Nhưng trong mắt cô ta, cô ta rất chán ghét Giai Kỳ.
Giai Kỳ lớn lên xấu như vậy, thế mà các chủ còn yêu thương cô ta nhất, cho cô ta làm đệ tử chân truyền. Thật sự là khiến cho người khác không thể hiểu nổi.
Diệp Minh Tuyết xua tay: “Nhiệm vụ ám sát này ngươi nên đưa Giai Kỳ đi cùng. Giai Kỳ đã từng ám sát mấy người rồi, nhưng những người bị ám sát đều là phế vật mà thôi. Lăng Thành, mục tiêu ám sát lần này nghe nói là thực lực rất cao. Để Giai Kỳ đi cùng học hỏi kinh nghiệm là được rồi. Con là sư tỷ, hãy dẫn nó đi để giáo huấn thêm, hiểu không?”
"Con biết..." Mặc dù Lãnh Ngọc Yến đồng ý, nhưng trong lòng lại cực kỳ không tình nguyện. Chỉ cần cô ta thấy con bé quái dị Giai Kỳ là lại thấy phiền lòng.
Nhưng lúc này khó có thể từ chối, nên cô ta đành gật đầu. Lãnh Ngọc Yến quay người rời khỏi đại điện.
Khi đến phòng sau, Lãnh Ngọc Yến lười gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
"Sư tỷ..."
Vừa mở cửa đã thấy Giai Kỳ ngồi trước gương, vội vàng mang khăn che mặt, vẻ mặt tự ti.
Hơn một năm nay, Giai Kỳ ở trong Linh Ẩn Các, ngoài việc chăm chỉ luyện tập, cô luôn giam mình trong phòng. Thỉnh thoảng soi gương, cô liền cảm thấy khó chịu.
Cô sợ, sợ người khác nhìn thấy mặt mình. Vì vậy, cô luôn đeo mạng che mặt hàng ngày, ngay cả khi cô đi ngủ.
Nữ thần nổi tiếng một thời.
Bây giờ đã trở thành một con quái vật xấu xí.
Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Giai Kỳ đã khóc không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy Giai Kỳ đang ngồi trước bàn trang điểm, Lãnh Ngọc Yến cong môi, châm chọc nói: “Lại còn soi gương. Nhìn thế nào đi nữa, cô cũng là yêu quái xấu xí, không thể trở thành tiên nữ được đâu.”
Lãnh Ngọc Yến nói xong liền lạnh một tiếng. Cô ta chưa bao giờ hòa nhã với Giai Kỳ.
Giai Kỳ cảm thấy đau lòng khi nghe từ xấu xí, nhưng cô không bác bỏ Lãnh Ngọc Yến.
Lãnh Ngọc Yến lạnh lùng nói: “Cô mau thu dọn đi. Tôi vừa nhận nhiệm vụ ám sát một người. Cô sẽ đi cùng tôi."
"Vâng.." Giai Kỳ gật đầu và bắt đầu thu dọn quần áo.
Mỗi khi nhận nhiệm vụ, Giai Kỳ đều nghiêm túc thực hiện. Cô biết rằng chỉ có thực chiến thì sức mạnh mới có thể được cải thiện. Chỉ khi nhanh chóng nâng cao thực lực, cô mới có thể báo thù cho Lăng Thành, mới có thể đi tìm Lục Kiến Tâm.
Giai Kỳ vừa dọn dẹp, vừa tò mò hỏi: “Sư tỷ, chúng ta sẽ ám sát ai?"
Lãnh Ngọc Yến ngồi trên ghế, tức giận nói: “Cô nói nhiều lời thừa thãi như thế làm gì? Cô hỏi nhiều như vậy để làm gì? Với thực lực võ thánh cấp một của cô thì chỉ cần đi theo tôi, đừng làm vướng víu là được. Lần này tôi mang cô đi ra ngoài để học hỏi. Cô chỉ cần âm thầm phối hợp, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, hiểu không?”
"Vâng, sư tỷ." Nghe vậy, Giai Kỳ nhẹ giọng nói.
"Nhanh lên. Mang nhiều quần áo như vậy có ích gì? Mấy tên đàn ông trên đường sẽ liếc nhìn cô nhiều hơn à? Và người bị ám sát lần này ở đại lục Địa nguyên. Họ đều nói rằng đại lục Địa nguyên là người đẹp như mây. Nhìn dáng vẻ như ăn mày của cô thì cũng không ai thèm liếc đâu. Cô chỉ mang theo một bộ quần áo là được rồi. Nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian.” Lãnh Ngọc Yến lười nói thêm, bước ra ngoài trước.
Trong lòng Giai Kỳ cảm thấy có lỗi, nhưng cô phải cố gắng theo kịp.
Hai giờ sau, Giai Kỳ và Lãnh Ngọc Yến đến một làng chài nhỏ trên đại lục Tận thế. Hai người thuê một chiếc thuyền nhỏ để đi đến đại lục Địa Nguyên.
Khi lên thuyền, Giai Kỳ không hỏi cảm thấy hồi bồi.
Đã một năm, suốt một năm rồi, cô lại quay lại đại lục Địa Nguyên lần nữa sao?
Ký ức xưa cũ lại tràn về. Giai Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bóng dáng Lăng Thành hiện ra, đôi mắt cô lập tức ẩm ướt.
“Làm gì vậy? Chèo thuyền đi.” Lãnh Ngọc Yến đột nhiên nói, đá mái chèo.
Giai Kỳ cắn môi, không nhịn được nói: “Sư tỷ, chúng ta đi chiếc thuyền nhỏ này đến đại lục Địa Nguyên sao?"
Chiếc thuyền này quá nhỏ... và nó chỉ có một mái chèo. Nếu chèo thuyền đến đại lục Địa Nguyên thì phải chèo đến bao giờ đây?
"Sao hả? Cô còn muốn thuê một chiếc thuyền lớn, thuê hơn chục thuyền viên sao? Cô nghĩ mình là ai thế? Nghĩ rằng mình đang đi nghỉ dưỡng à?" Lãnh Ngọc Yến cau mày, chỉ vào mũi Giai Kỳ.
Giai Kỳ nhìn đại dương bao la, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ... nhưng mà, chỉ có một mái chèo..."
“Chỉ có một mái chèo thì dĩ nhiên là cô chèo.” Lãnh Ngọc Yến đột nhiên nổi giận: “Tôi nói cho cô biết, nếu không phải sư phụ nói tôi đưa cô đi ra ngoài luyện tập thì tôi cũng chẳng thèm dẫn theo một đứa quái dị như cô đâu. Trên đường đi tôi muốn tu luyện. Vì vậy, nhiệm vụ của cô là chèo thuyền. Chèo một cái thuyền con thôi, cũng đâu có mệt chết cô được.”
Lãnh Ngọc Yến càng nói càng ác ý: “Chỉ là một con nhãi quái dị, còn nghĩ mình là tiểu thư cành càng lá ngọc à? Loại như cô còn làm giá cái gì, đừng có nhiều lời nữa."
Sau khi nói lời này, Lãnh Ngọc Yến ngồi trên thuyền, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nói nữa.
Giai Kỳ cắn chặt môi, yên lặng cầm mái chèo, bắt đầu chèo.
...
Bên kia.
Đại lục Địa Nguyên. Cung Phù Dung.
Vào thời điểm này, mùa đông đang đến gần, thảm thực vật bên ngoài khô héo, gió lạnh cóng.
Trong đại điện bách hoa của Cung Phù Dung, không khí náo nhiệt vui vẻ, tiệc hoa mai đang được tổ chức.
Hoa mai yến là một truyền thống đặc biệt của Cung Phù Dung, đã kéo dài hàng nghìn năm.
Vào thời điểm này trong năm, hoa mai ở Cung Phù Dung đang nở rộ, hương hoa tỏa ngát hương thơm.
Lúc này bảy tiên nữ đang quây quần bên nhau, vừa uống trà vừa nói cười.
Bên cạnh họ, hàng chục người đàn ông quỳ ở đó, chuyên môn hầu hạ. Trong Cung Phù Dung, đàn ông có địa vị thấp, hoàn toàn chính là là nô lệ.
Ở ghế khách bên cạnh, có một người đàn ông đang ngồi. Người đàn ông này là người đàn ông duy nhất không cần quỳ gối trong Cung Phù Dung.
Đó là Hồ Kinh Dương.
Lúc này, chưởng môn Bạch Thu Thủy cười nhẹ nhìn Hồ Kinh Dương: “Hồ chưởng môn, thời gian qua ông sống ở Cung Phù Dung đã thấy quen chưa?"
Sau khi Phái Côn Luân bị tiêu diệt, tâm mạch của Hồ Kinh Dương cũng bị đánh gãy, cả đời không thể tu luyện, giống như chó nhà có tang, vẫn ở lại Cung Phù Dung.
Nhưng ở Cung Phù Dung, Hồ Kinh Dương sống rất vui vẻ. Bởi vì cung Bạch Thu Thủy đối xử với ông ta rất tốt.