Cả người Âu Dương Chấn Nam run lên, lại giơ tay tát Gia Linh một cái: “Mày lấy đồ vật ở đại lục Tận thế đúng không? Đồ cầm thú, mày không phải con gái của tao."
Giang Hạ Yến ở một bên vừa lo lắng vừa tức giận, vội vàng chạy tới ngăn Âu Dương Chấn Nam lại: “Anh bình tĩnh đi đi. Bây giờ anh đánh con thì có thể giải quyết vấn đề gì đâu?"
Nói xong, Giang Hạ Yến lo lắng nói với Gia Linh: “Gia Linh, con cũng vậy, đừng làm phiền bố con nữa. Con đã lấy hạt châu nào từ Đại lục Tận Thế? Mau đi lấy hạt đó đi."
Gia Linh cảm thấy vô cùng uất ức. Cô ta giậm chân, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Ngay khi Gia Linh rời đi, Giang Hạ Yến thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chấn Nam, dù sao thì Gia Linh cũng là con gái ruột của anh. Ngày mai sẽ là lễ cưới của con. Tại sao anh lại đối xử với con mình như đối xử với kẻ thù như vậy? Chờ Gia Linh lấy hạt châu đó ra. Sau đó chúng ta trả nó lại cho Hoàng gia Đại lục Tận Thế, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...”
Âu Dương Chấn Nam hít sâu một hơi, ngồi ở chỗ không lên tiếng, sắc mặt cực kỳ ảm đạm.
"Ầm."
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn đột nhiên truyền đến. Cửa nhà Gia tộc Âu Dương bị vỡ thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, một người hầu gái bước nhanh vào, sắc mặt tái nhợt: “Ông chủ, không tốt rồi, ngự lâm quân của hoàng gia đại lục Tận thế đến... đến đây rồi."
Khi nói điều này, cô hầu gái gần như ngã quỵ xuống đất.
Vẻ mặt Âu Dương Chấn Nam thay đổi. Ông ta nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Khi ra ngoài, Âu Dương Chấn Nam không khỏi hít một hơi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy gần mười nghìn ngự lâm quân tinh nhuệ của hoàng gia đại lục Tận thế đang tiến đến, vây quanh biệt thự của gia tộc Âu Dương như thể một cái lồng sắt.
Ngự lâm quân của hoàng gia đại lục Tận thế mặc bộ giáp đen đồng phục, trang bị giáo dài, sát khí kinh người.
Ngự lâm quân là tinh nhuệ của Hoàng gia Đại lục Tận Thế. Khi đội quân này vừa xuất hiện, nhiệt độ của cả Gia tộc Âu Dương đã giảm xuống đột ngột. Người của gia tộc Âu Dương nhìn nhau, thở cũng không dám thở mạnh.
Trước mặt ngự lâm quân, có một người đàn ông. Người này cưỡi ngựa chiến màu đen, mặc áo giáp vàng, oai phong lẫm liệt. Đó chính là đại hoàng tử.
Võ hoàng bậc hai?
Thực lực của đại hoàng tử khiến người khác không thể thở nổi. Âu Dương Chấn Nam sửng sốt, nở nụ cười miễn cưỡng, bước nhanh về phía trước.
Đại hoàng tử nhìn kỹ Âu Dương Chấn Nam, bộ dáng uy nghiêm: “Ông là trưởng tộc của gia tộc Âu Dương? Âu Dương Chấn Nam."
Âu Dương Chấn Nam thở mạnh một hơi, chắp tay: “Đúng vậy. Không biết ngài có phải là..."
Giọng nói vừa hạ xuống, một vị tướng quân bên cạnh liền lạnh lùng nói: “Đây là đại hoàng tử của chúng tôi. Hôm nay, đại hoàng tử đã đích thân tới đây, ông nên biết là vì cái gì?"
Cái gì?
Người này là đại hoàng tử?
Khi nghe điều này, Âu Dương Chấn Nam đã bị sốc.
Mọi người đều biết rằng đại hoàng tử là người được hoàng đế của Đại lục Tận Thế yêu quý nhất. Bây giờ đại hoàng tử ở đây, xem ra hạt châu kia là một thứ rất quan trọng.
Nhưng... nếu đem hạt châu trả lại cho bọn họ, chắc sẽ không sao đâu.
Đúng lúc này, Âu Dương Gia Linh chạy tới, trên tay cô ta cầm một hạt ngọc sáng bóng.
Đúng là Kỳ Thiên châu.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của đại hoàng tử và binh lính xung quanh đều tụ tập trên Kỳ Thiên châu. Nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng áp lực.
Lúc này, Âu Dương Gia Linh vẫn còn nước mắt trên mặt, cô ta cảm thấy vô cùng uất ức.
Nhưng nhìn thấy hàng nghìn người trước mặt, thân thể cô ta run lên. Nó chỉ là một hạt châu cũ nát. Tại sao lại có nhiều người ở đây như vậy?
Nghĩ đến đó, Âu Dương Gia Linh đưa hạt châu cho Âu Dương Chấn Nam.
Âu Dương Chấn Nam vươn tay nhận lấy, cảm thấy an tâm, bình tĩnh đi qua, vừa đến nơi thì nói: “Đại hoàng tử, con gái tôi còn nhỏ nên không biết gì, đã lấy nhầm đồ vật của hoàng tộc đại lục Tận thế. Tôi thay mặt con gái tôi xin lỗi ngài. Mong rằng đại hoàng tử đại nhân đại lương, sẽ không so đo với con bé làm gì.”
Nói thật, Âu Dương Chấn Nam cả đời đều ngay thẳng cương trực, đã khi nào phải cúi đầu, xuống nước với người khác như thế này?
Vào một năm trước, đội quân của đại lục Tận Thế cũng đã tấn công đại lục Địa Nguyên.
Nhưng nói cho cùng, dù sao cũng là do con gái của ông ta lấy đồ của người khác, gây chuyện có lỗi trước.
Vẻ mặt đại hoàng tử bình tĩnh, cầm lấy Kỳ Thiên châu, cẩn thận cho vào trong hộp, động tác vô cùng thành kính.
Lúc này, xung quanh vô cùng im lặng.
Toàn bộ người của gia tộc Âu Dương đều lẳng lặng nhìn đại hoàng tử, tâm tình của họ cũng dần bình tĩnh lại.
Cô chủ trả lại đồ. Chắc sẽ không có chuyện gì nữa đâu...
Âu Dương Chấn Nam và Giang Hạ Yến liếc nhau, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai biết được vào lúc này, đại hoàng tử đột nhiên lạnh lùng nói.
"Toàn quân nghe lệnh."
Một tiếng rống vang lên, đại hoàng tử đằng đằng sát khí: “Toàn bộ Gia tộc Âu Dương, một kẻ cũng không tha."
"Tuân mệnh."
Lời nói vừa dứt, hàng vạn ngự lâm quân thanh thế ngút trời, rút trường kiếm ra, xông thẳng vào đám người của gia tộc Âu Dương, không thèm nói lời vô nghĩa.
"Các người..."
Lúc đó không có ai kịp phản ứng. Chỉ nghe được vài tiếng la hét, rất nhiều người của gia tộc Âu Dương còn chưa kịp phản ứng đã ngã gục xuống đất.
"Các người..."
Âu Dương Chấn Nam vừa sợ hãi vừa tức giận, sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt đại hoàng tử đầy lạnh lùng: “Một gia tộc nhãi nhép mà dám ăn trộm Kỳ Thiên châu, xúc phạm uy nghiêm của hoàng gia. Hôm nay cả nhà ngươi sẽ bị tiêu diệt."
Kỳ Thiên châu, đó là hạt châu trên đỉnh mũ của lão hoàng đế. Ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!