Bên kia.
Đại lục Tận Thế, dưới đáy miệng núi lửa.
Lúc này Lăng Thành đã ngồi xếp bằng trên đài bạch ngọc.
Tô Thanh Yên và Thúy Hà lặng lẽ đứng bên cạnh, hai cô gái không giấu nổi sự phấn khích và vui mừng.
Một năm, suốt một năm trời.
Họ có thể cảm thấy rằng một công pháp vô song sắp được Lăng Thành sáng tạo ra.
Ầm.
Lúc này, hai mắt Lăng Thành đột nhiên mở ra. Hơi thở kinh khủng, cuồng nộ điên cuồng.
Lúc này, anh đã bước vào thực lực Võ Hoàng bậc một rồi.
Trong một giây tiếp theo, Lăng Thành đứng dậy, chậm rãi giơ tay lên. Chỉ thấy không trung xung quanh lập tức vặn vẹo. Trông giống như hình thành một vòng hang động tối tăm.
Rầm rầm.
Với chân Lăng Thành là trung tâm, trong bán kính hàng trăm dặm, mặt đất rung chuyển. Toàn bộ ngọn núi lửa đang rung chuyển. Vô số đá vụn rơi xuống như những giọt mưa.
Cường độ rung động dữ dội khiến người ta cảm thấy đứng không vững.
Không biết đã mất bao lâu, Lăng Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi từ từ mở mắt. Chỉ khi đó, mặt đất mới ngừng rung chuyển.
"Cậu chủ thật tuyệt vời."
Thúy Hà vui mừng đến mức ôm chầm lấy Lăng Thành.
Thân thể mỏng manh của Tô Thanh Yên cũng run lên. Cô cũng chăm chú quan sát Lăng Thành, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng vô tận.
"Lăng Thành, anh..." Tô Thanh Yên không khỏi hỏi: “Lăng Thành, công pháp của anh tên gì vậy?"
Lăng Thành cười nhẹ, im lặng hồi lâu rồi nói: “Cứ gọi là Vạn Niệm Câu Khôi đi."
"Vạn Niệm Câu Khôi?"
Khi vừa dứt lời, Thúy Hà không khỏi vỗ tay nói: “Cái tên này thật hay."
Tô Thanh Yên không khỏi gật đầu, nóng lòng nói: “Lăng Thành, anh mau biểu diễn cho chúng tôi xem một chút."
“Được rồi.” Lăng Thành bật cười, dồn khí vào đan điền, anh chuẩn bị giải phóng ra Vạn Niệm Câu Khôi.
Kết quả là, Lăng Thành nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh dùng cách nào cũng không thể sử dụng kỹ năng này.
“Chuyện gì vậy?” Đầu óc Lăng Thành ong ong. Anh chuyên tâm nghiên cứu lâu như vậy, vất vả lắm mới sáng tạo ra kỹ năng này, vậy mà lại không thể sử dụng sao?
"Tôi..." Lăng Thành cố gắng nhiều lần, cuối cùng mồ hôi đầm đìa: “Làm sao vậy, tôi không thể xuất chiêu này..."
“Lăng Thành, đừng lo lắng.” Lúc này, Tô Thanh Yên bước tới, chậm rãi nói: “Tôi đã từng đọc một cuốn sách cổ. Người ta ghi lại rằng có một số kỹ năng không thể tùy tiện tung ra. Đúng rồi. Chỉ khi người được kích thích, chúng mới có thể được giải phóng.”
“Hả?” Lăng Thành nhất thời không nói nên lời.
Chết tiệt, anh đã bế quan lâu như vậy, khó khăn lắm mới sáng tạo ra Vạn Niệm Câu Khôi. Vậy mà chỉ khi bị kích thích mới có thể sử dụng chiêu này sao? Khốn kiếp thật.
Lăng Thành thở dài, chậm rãi nói: “Chúng ta ở đây bao lâu rồi?"
Anh đắm chìm trong viện sáng tạo công pháp nên quên mất thời gian.
Tô Thanh Yên suy nghĩ một chút: “Hẳn là một năm rồi.” Đầu óc cô tinh tế tỉ mỉ, mỗi ngày luân phiên mặt trời cùng mặt trăng đều nhớ rõ trong lòng.
Cái gì?
Một năm.
Nghe đến đây, Lăng Thành giật mình.
Chết tiệt, anh nghĩ rằng nhiều nhất là một tháng đã trôi qua, nhưng anh không ngờ rằng đã trải qua lâu như vậy mà anh không hề hay biết.
Nghĩ đến đó, Lăng Thành hít một hơi thật sâu, cười với Tô Thanh Yên: “Thôi, tuần trăng mật của ba chúng ta đã kết thúc rồi. Đến giờ đi rồi. Hai người ôm chặt lấy tôi."
Bây giờ Lăng Thành đã bước chân vào thực lực Võ hoàng. Võ hoàng và Võ thánh là khác biệt một trời một đất. Giờ Lăng Thành có thể mang hai cô gái rời khỏi đây rồi.
Thúy Hà đáp lại và ôm chặt lấy Lăng Thành.
Tô Thanh Yên cũng ngại ngùng, vươn hai tay ôm eo Lăng Thành.
"Ầm."
Vào lúc này, nội lực của Lăng Thành thúc giục, bay lên không trung, hướng về phía trước mà tiến.
Trong vòng vài phút, ba người họ đã bay đến miệng núi lửa.
Khoảnh khắc chân tiếp đất, Lăng Thành vui mừng đến mức không thể kể xiết, thở phào nhẹ nhõm.
Một năm. Đã một năm rồi.
Không khí bên ngoài thực sự trong trẻo.
Lăng Thành mỉm cười nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Cậu chủ, cuối cùng chúng ta cũng lên được đây rồi." Thúy Hà lúc này cũng vui mừng khôn tả.
Lăng Thành mỉm cười, nhìn về phía hoàng thành của đại lục Tận thế cách đó không xa, nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến hoàng thành."
Một năm.
Diệu Vân, phu nhân, hai người vẫn khỏe chứ?
Anh đến tìm hai người đây.
Nghĩ đến đó, Lăng Thành liền tăng tốc theo bản năng.
Một năm sau, hoàng thành của Đại lục Tận Thế vẫn phồn vinh như vậy.
Chằng qua một năm trước, các cường giả của chín đại lục đều đến vùng bên cạnh hoàng thành để tìm kiếm tin tức về thần khí. Kết quả là họ không tìm thấy bất cứ thứ gì, và bây giờ những người đó đã trở về đại lục của họ.
Buổi chiều, ba người Lăng Thành cùng đi bộ đến hoàng thành.
Trước đây, dưới miệng núi lửa tràn đầy linh khí, ba người không cần ăn uống cũng có thể sống sót. Nhưng bây giờ, khi rời khỏi miệng núi lửa, Lăng Thành chỉ cảm thấy khát và đói. Vì vậy, anh liền tìm một nhà hàng, gọi một bàn đầy những món ăn ngon.
Quán này rất nóng, lúc này nắng như thiêu đốt, giữa trưa mà quán chật kín khách.
Lăng Thành vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy bên cạnh có một bàn rượu, vang lên tiếng mấy người đàn ông đang nói cười.
"Có nghe nói gì không? Cô chủ nhà họ Âu Dương ở Đại lục Địa nguyên đã đánh cắp Kỳ Thiên châu ở Thiên Địa đàn. Hoàng thượng vô cùng tức giận, muốn tiêu diệt Gia tộc Âu Dương..."
"Đáng đời. Kỳ Thiên châu quan trọng như thế nào cơ chứ? Vậy thì Gia tộc Âu Dương đáng bị tiêu diệt."
"Đúng vậy. Nghe nói đại hoàng tử đã dẫn binh tới Đại lục Địa nguyên. Tôi tin rằng gia tộc Âu Dương ở Đại lục Địa nguyên sẽ bị tiêu diệt sớm thôi."
Tiếng thảo luận không ngừng vang lên, Lăng Thành sửng sốt.
"Tiểu Nhị, tính tiền."
Lăng Thành lấy ra một thỏi tiền, đặt lên bàn, kéo tay Tô Thanh Yên và Thúy Hà, nhanh chóng rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!