"Người đâu, người đâu!”
Hoàng đế đại lục Tận thế tức giận, điên cuồng gầm thét.
Đó là hạt châu trên mũ của phụ hoàng của ông ta. Thế nhưng nó đã bị đánh cắp.
Thiên Địa đàn là nơi linh thiêng, không ai dám vào. Lúc này nghe hoàng đế gọi, quân lính tưởng có chuyện liền xông vào, kết quả cả mấy chục nghìn tướng sĩ đều ngẩn ra.
Không ai bị mù, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Kỳ Thiên châu đã bị mất.
“Kẻ nào? Kẻ nào phụ trách canh giác Thiên Địa đàn? Mau ra đây.” Hoàng đế đại lục Tận thế điên cuồng hét lên, từ khi lên ngôi, ông ta chưa bao giờ tức giận như vậy!
Khi ông ta vừa dứt lời, chỉ thấy một đội trưởng cấm vệ quân bước ra từ trong đám người. Người này tên là Lưu Tuấn, là anh ta phụ trách canh gác Thiên Địa đàn.
Lưu Tuấn cũng sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân phát run.
“Ta hỏi ngươi, Kỳ Thiên châu đã biến đi đâu rồi, nói đi!” Hoàng đế đại lục Tận thế tức giận đến cả người đều tràn đầy sát khí!
"Bệ hạ..." Lưu Tuấn đổ mồ hôi lạnh, toàn thân ướt đẫm. Anh ta cố gắng nhớ lại, trầm mặc mấy phút mới nói: "Bệ hạ, thần vừa nhớ ra... Một năm trước, có một người nam và một người nữ lẻn vào Thiên Địa đàn. Có lẽ người nam và người nữ này đã lấy trộm Kỳ Thiên châu... "
“Một năm trước?” Vẻ mặt Hoàng đế đại lục Tận thế liền rất xấu: “Thiên Địa đàn rất linh thiêng. Một năm trước đã có người đột nhập Thiên Địa đàn, sao ngươi không báo cho ta?”
Lưu Tuấn hoàn toàn choáng váng. Một năm trước đôi nam nữ đó lẻn vào Thiên Địa đàn, anh ta cho rằng đôi nam nữ này bí mật đến hẹn hò nên không báo cho hoàng thượng... Ai có thể ngờ rằng người đôi nam nữ này đã ăn trộm Kỳ Thiên châu chứ.
"Bệ hạ, thần đáng chết, thần đáng chết..." Lưu Tuấn không ngừng quỳ lạy, nhưng cũng không thể làm dịu cơn tức giận của hoàng đế.
“Cho gọi họa sư, mau sẽ mặt đôi nam nữ đó ra cho ta.” Hoàng đế đại lục Tận thế rống to.
Tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám thở mạnh.
Một lúc sau, một số họa sĩ chạy đến, dưới sự miêu tả của Lưu Tuấn, những họa sĩ này bắt đầu vẽ chân dung.
Gần một giờ, một họa sĩ cầm hai bức chân dung, run rẩy quỳ xuống, nói nhỏ: "Bệ hạ, đã xong..."
Trong tích tắc, ánh mắt của các văn võ bá quan đều hội tụ vào bức chân dung.
Trong bức chân dung, có một đôi nam nữ thanh niên, nam thì tuấn tú, nữ thì duyên dáng, xinh đẹp.
Nhìn thấy bức chân dung này, nhất thời văn võ bá quan đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết người trên bức chân dung là ai.
Khi mọi người im lặng, một giọng nói phấn khích vang lên.
"Bệ hạ! Thần biết đôi nam nữ này!"
Chỉ thấy cách đó không xa, Lăng Phong đi xuyên qua văn võ bá quan, đột nhiên quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, đôi nam nữ trong bức chân dung đều là người từ đại lục Địa Nguyên. Một người tên là Dịch Hiểu Thiên, người kia tên là Âu Dương Gia Linh."
“Ngươi biết bọn họ?” Hoàng đế đại lục Tận thế nắm chặt tay, lạnh giọng nói.
“Thần biết.” Lăng Phong gật đầu nói: “Bệ hạ, Âu Dương Gia Linh cùng Dịch Hiểu Thiên đều là những người có danh tiếng ở đại lục Tận thế... Đặc biệt là Âu Dương Gia Linh, bố cô ta là Âu Dương Chấn Nam. Gia tộc Âu Dương của cô ta tại đại lục Địa Nguyên có địa vị rất lớn... "
Hoàng đế đại lục Tận thế thở phì phò, hai mắt đầy vẻ giận dữ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đại hoàng tử!” Hoàng đế đại lục Tận thế rống lên: “Trẫm ra lệnh cho con, dẫn đầu ngực lâm quân đi lấy lại Kỳ Thiên châu. Về phần gia tộc Âu Dương, một người cũng không tha, tất cả đều phải giết sạch, đánh cho một mảnh ngói cũng không còn. "
“Nhi thần tuân mệnh.” Đại hoàng tử quỳ xuống, dõng dạc nói.
Đại hoàng tử là một trong những người con trai được yêu quý nhất của hoàng đế. Khi còn trẻ, anh ta đã Võ hoàng bậc hai. Anh ta sẽ là hoàng tử có khả năng sẽ thừa kế ngai vàng.
Hoàng đế đại lục Tận thế hít một hơi thật sâu, nhìn Lưu Tuấn, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Lưu Tuấn sơ sẩy trong công tác, làm mất Thiên Kỳ châu. Tru di cửu tộc, cửu tộc đều lăng trì xử tử."
“Tuân mệnh.”
Một số binh lính hét lên và đưa Lưu Tuấn đi.
"Bệ hạ, xin tha mạng, tha mạng…” Lưu Tuấn ngất đi trước khi anh ta có thể nói bất cứ điều gì.
…
Bên kia.
Đại lục Địa Nguyên.
Thành phố Đại Phong, trong Trường Sinh điện, Tôn Đại Quân Hề và Văn Sửu ngồi ở đó, đang uống rượu. Sắc mặt hai người đầy vẻ lo lắng, không khí rất là áp lực.
Một năm trước, hai anh em đã đến Đại lục Tận thế và gặp hai thầy trò Lục Kiến Tâm và Tần Trường An. Sau khi bị làm nhục, hai anh em liền mang theo đệ tử và quay trở lại đại lục Địa Nguyên.
Trong năm nay, Tôn Đại Quân đã tập luyện gần như điên cuồng. Anh ta tập luyện mỗi ngày khi thức dậy.
Ban đầu, Tôn Đại Quân chỉ là một kẻ lông bông. Bởi vì được điện chủ điện Trường Sinh truyền thừa nội lực, anh ta mới có được cấp bậc Võ thánh. Lần đầu tiên có được cơ nghiệp, điện chủ nói với anh ta rằng trong vòng một năm, tốc độ tu luyện của anh ta sẽ nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Thời gian đền đáp, suốt một năm ròng rã ngày đêm tu luyện, bây giờ Tôn Đại Quân đã là một Võ hoàng bậc một.
Còn Hề Văn Sửu, với tư cách là điện chủ của Trường Sinh điện, tốc độ tu luyện của anh ta cũng không hề chậm. Bởi vì Trường Sinh điện có một cuốn bí tịch tên là Di Hoa Tiếp Mộc, chỉ có điện chủ mới có thể tu luyện. Cuốn bí tịch này rất mạnh. Hơn nữa, lão điện chủ cũng lưu lại rất nhiều thiên tài địa bảo, hiện tại thực lực của Hề Văn Sửu đã đạt tới Võ hoàng bậc một.
Có thể nói, hai anh em này trên đại lục Địa Nguyên đã là anh hùng đứng đầu.
Chỉ là hai anh em trong năm nay sống không vui vẻ gì.
Mỗi khi nghĩ đến cái chết bi thảm của Lăng Thành trên Đại lục tận thế, hai người đều đau lòng.
Lúc này, hai anh em cầm ly rượu lên chạm vào nhau, không ai nói gì.
Bên cạnh bàn rượu, có một bóng người quen thuộc, chính là Nhật Lệ. Chỉ thấy bụng dưới của Nhật Lệ hơi nhô lên.
Đúng vậy, cô ta đang mang thai con của Hề Văn Sửu.
Lần trước ở bệnh viện, Nhật Lệ đã chăm sóc cho Hề Văn Sửu một tuần, sau đó hai người họ lại gần nhau, cứ như là tình yêu sét đánh.
Ba tháng trước, Nhật Lệ mang thai con của Hề Văn Sửu, có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn.
Lúc này, Tôn Đại Quân mới ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, tức giận nói: "Anh Sửu, hôm nay chúng ta đi Nga My báo thù cho Lăng Thành, em không thể đợi được nữa.”
Trong năm này, Tôn Đại Quân đêm nào cũng muốn báo thù cho Lăng Thành Anh. Anh ta biết Lăng Thành chết trong tay phái Nga My. Anh ta nằm mơ cũng muốn tiêu diệt phái Nga My.
Lúc này, mỗi khi nhắc đến việc trả thù, trong mắt Tôn Đại Quân lại lóe lên một ý chí chiến đấu kiên cường.
Hề Văn Sửu hít sâu một hơi, uống một ngụm rượu: "Đại Quân, chúng ta còn chưa báo thù được. Chờ một chút."
"Tại sao?" Tôn Đại Quân lập tức nóng nảy, hai mắt đỏ hoe, nhìn chăm chú Hề Văn Sửu: "Anh Sửu, anh không muốn báo thù cho Lăng Thành sao?"
Hề Văn Sửu thở dài, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là có. Anh lúc nào cũng muốn báo thù. Nhưng em cũng biết rằng Đại lục Tận thế có thể lại phái quân tấn công đại lục Địa Nguyên của chúng ta bất cứ lúc nào."
Vừa nói, trên mặt Hề Văn Sửu lộ ra một tia lo lắng: "Nếu bây giờ chúng ta tấn công phái Nga My, nếu quân của Đại lục Tận thế tràn tới, đại lục Địa Nguyên của chúng ta sẽ ít đi một phần lực lượng."
Khi nói đến chuyện này, trong lòng Hề Văn Sửu cũng vô cùng rối rắm.
Là anh cả, ngày nào anh ta cũng muốn báo thù cho Lăng Thành
Nhưng vì gia hồ đại nghĩa, nỗi hận này tạm thời chỉ có thể ôm ở đáy lòng mà thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!