Bất kỳ ai nhìn thấy đều có thể nhận ra, Tô Thanh Yên thực sự không hề thoải mái. Cô lúc này nằm trên giường, thỉnh thoảng lại rét run, thỉnh thoảng lại không ngừng đổ mồ hôi.
“Lăng Thành, Mạc Thiên Tinh ... bắt về rồi, anh bắt về ...” Đôi môi Tô Thanh Yên đã khô rạc, trầm giọng hỏi. Dường như cô đã dùng hết sức lực để nói ra câu này.
Lăng Thành thở dài: “Tôi không đuổi kịp ông ta, ông già đó chạy nhanh quá...”
Nói tới đây, Lăng Thành đặt mặt dây chuyền bằng ngọc lên bàn: “Tuy nhiên, Mạc Thiên Tinh đã đánh rơi một mặt dây chuyền bằng ngọc, tôi đã nhặt được về đây.”
Cái gì? Chỉ lấy được một miếng mặt dây chuyền bằng ngọc, còn người đã bỏ chạy ư?
Nghe vậy, Tô Thanh Yên đột nhiên tuyệt vọng.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được nội lực của mình đã hoàn toàn biến mất. Không chỉ vậy, thân thể cô lúc này vừa nóng vừa lạnh, đồng thời dường như có hàng vạn con kiến bò qua lại trên người, vô cùng ngứa ngáy.
Tuy nhiên, cô cốn là người có tính cách lạnh lùng và cứng rắn, vì vậy từ khi Lăng Thành bước vào, cô đã cố gắng chống cự không hét lên. Có điều cô ấy dường như không thể nhịn được nữa.
Nhìn thấy Lăng Thành vẫn đứng ở đó, Tô Thanh Yên không khỏi hét lên: “Anh ... anh nhanh đi ra ngoài đi.”
Lăng Thành không rời đi, cười nói: “Tô chưởng môn, nếu tôi rời đi, không ai có thể cứu cô được đâu.”
Ngập ngừng một chút, Lăng Thành nói tiếp: “Người vừa rồi đã đưa cho cô một loại thuốc tên là Tam Độc Đan. Đây là một loại độc dược rất kỳ lạ. Sau khi uống vào, toàn thân sẽ luân phiên nóng lạnh, ngứa ngáy khó chịu. Và cũng sẽ mất đi nội lực. Nếu không kịp thời uống thuốc giải, e rằng từ nay về sau cô sẽ không thể luyện công được nữa đâu. Nhưng may cho cô, tôi lại có khả năng luyện chế thuốc giải cho loại độc dược này.”
Cô có nghe nhầm không? Lăng Thành có khả năng luyện thuốc giải ư?
Nghe vậy, thân thể Tô Thanh Yên cả người chấn động, đôi mắt khó tin ngước lên nhìn
Lúc này, trong tiềm thức cô vẫn nghĩ rằng Lăng Thành đang nói dối mình. Nhưng sau khi nghĩ lại một chút, những gì anh ta nói vừa rồi hoàn toàn trùng khớp với những triệu chứng hiện tại của cô.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Yên cắn chặt môi, yếu ớt nói: “Vậy ... vậy anh mau giúp tôi luyện chế thuốc giải.”
Lăng Thành đứng trước mặt cô, nhìn thấy bộ dạng không thể chịu đựng được nữa của cô, khẽ cười: “Tô chưởng môn, tôi không phải là người của Văn phái của cô, vốn dĩ tôi không cần nghe lệnh của cô. Hơn nữa, vừa rồi chính cô đã đồng ý với tôi, sẽ rửa chân cho tôi nhưng cuối cùng lại một mặc không thừa nhận. Vậy thì tại sao bây giờ tôi phải giúp anh điều chế thuốc giải chứ?”
“Vậy thì… vậy thì anh muốn thế nào!” Tô Thanh Yên không còn cách nào khác, liền vội vàng nói.
Cô rất tức giận, Lăng Thành tới lúc này vẫn có thể nói những lời vô tình như vậy.
Lăng Thành mỉm cười nhìn cô: “Trừ khi ... cô cầu xin tôi. Nhưng cô nhất định phải thành tâm, có lẽ tôi sẽ mềm lòng mà đồng ý giúp cô.”
Haha. Với tư cách là chưởng môn của Văn phái, không phải cô đã rất kiêu ngạo sao. Cô còn từng răn dạy anh đừng là một thanh niên ngông cuồng phù phiếm, vậy mà bây giờ lại muốn nhờ anh điều chế thuốc giải. Đứng trước cảnh này, Lăng Thành không khỏi cảm thấy rất đáng cười.
“Anh, anh quá tự phụ!” Tô Thanh Yên cắn chặt môi, chống lại cảm giác nóng lạnh ngứa ngáy, thì thào nói.
Đường đường là chưởng môn Văn phái, sao cô có thể hạ mình để đi cầu xin một người như Lăng Thành được.
Lăng Thành cũng không vội, nhàn nhã ngồi ở một bên chờ quyết định của cô.
Cuối cùng sau vài phút trôi qua, chất độc của Tô Thanh Yên ngày càng trở nên nghiêm trọng. Cô thật sự đã không thể chịu nổi nữa, nhìn Lăng Thành nói: “Lăng Thành, anh, anh có thể giúp tôi luyện chế thuốc giải...”
“Cầu xin tôi xem!” Lăng Thành cười nói. Anh tự rót cho mình một tách trà và uống một cách thoải mái.
“Anh ...” Tô Thanh Yên vốn đã rất đau. Kỳ thực, cô có thể chịu đựng được trạng thái vừa lạnh vừa nóng. Nhưng cảm giác ngứa ngáy khắp người thì dù có là một người mạnh mẽ kiêu ngạo tới đâu cũng không thể chịu nổi. Bây giờ cảm giác ngứa ngáy càng ngày càng nặng, Tô Thanh Yên rốt cuộc không nhịn được liền thấp giọng rên rỉ một tiếng.
“Lăng Thành, giúp tôi đi… Xin anh, làm ơn giúp tôi đi, tinh luyện thuốc giải cho tôi…” Tô Thanh Yên nhìn Lăng Thành chằm chằm, cuối cùng đành buông bỏ sự tôn nghiêm của mình.
Nhưng mà Lăng Thành ở một bên dường như chẳng hề có ý định đứng dậy luyện chế đan dược. Anh vẫn vui vẻ uống trà: “Không được rồi, không đủ chân thành...”
“Lăng Thành, anh ...” Tô Thanh Yên hoàn toàn suy sụp. Cô rất muốn tát Lăng Thành tới chết, nhưng cô đã thật sự không còn sức lực.
Thời điểm này, cô đã không giữ lại dù chỉ một chút ít kiêu ngạo: “Cầu xin anh, tôi cầu xin anh, hãy giúp ta luyện chế thuốc giải...”
Haha ... Lăng Thành trong lòng bật cười. Thật sự không thể giấu được sự thỏa mãn khi nghe những lời này, vốn dĩ anh còn tưởng sức chịu đựng của cô còn có thể tốt hơn nữa.
Nghe thấy lời cầu xin chân thành phát ra từ chính miệng Tô Thanh Yên, trên mặt Lăng Thành lộ ra nụ cười.
“Lăng Thành, tôi cầu xin anh. Tôi sẽ thực hiện lời hứa lúc trước, có được không?” Tô Thanh Yên vẻ mặt khẩn cầu: “Chỉ cần tôi uống được thuốc giải, tôi sẽ thực hiện lời hứa. Không phải chỉ cần tôi rửa chân cho anh là được rồi sao? Tôi còn bưng trà rót nước cho anh, tôi nhất định sẽ phục vụ anh thật tốt, tôi xin anh ...”
...
Ở phía bên kia, tại Đại Lục Tận Thế.
Tần Trường An không biết mình đã uống bao nhiêu, cứ như vậy say từ lúc nào. Anh ta say khướt, lững thững đi trên phố, trong đầu đầy ắp những tâm tư về Giai Kỳ. Mãi đến tối hôm sau, anh mới trở lại phòng trọ.
Vừa về đến phòng, anh đã thấy Lục Kiến Tâm ngồi trong phòng một mình, dáng vẻ dường như rất thoải mái dễ chịu.
Nhìn thấy Tần Trường An đẩy cửa đi vào, Lục Kiến Tâm cười nói: “Học trò tốt đã về rồi sao?”
Tần Trường An nhìn quanh không thấy Giai Kỳ, anh hoảng sợ hỏi trong tiềm thức: “Sư phụ, Giai Kỳ đâu rồi?”
Mặc dù không biết phải đối mặt với Giai Kỳ như thế nào, Tần Trường An vẫn có chút lo lắng khi không nhìn thấy cô.
Lục Kiến Tâm cười nhạt: “Cậu đã để cô ấy lại cho tôi, còn quan tâm cô ấy làm gì? Tôi vừa đi ra ngoài một lát, về tới nơi thì cô ấy đã đi mất. Tôi đoán cô ấy đã đi tìm chồng rồi, haha...”
Sau khi cười xong, Lục Kiến Tâm nhìn chằm chằm Tần Trường An: “Lục Kiến Tâm tôi là người nói lời giữ lời. Cậu đã đem cô gái cậu yêu quý trao cho tôi, chứng tỏ sức chịu đựng của cậu rất mạnh, là người có chí lớn. Hơn nữa, cậu cũng là người có tài. Từ bây giờ, tôi sẽ truyền thụ võ công lại cho cậu, cậu nhất định phải luyện tập chăm chỉ ...”
Thình thịch, tim Tần Trường An liền đập mạnh liên hồi.
Tần Trường An vui mừng khôn xiết, quỳ trên mặt đất, dường như lập tức quên mất Giai Kỳ, hưng phấn quỳ xuống: “Đa tạ sư phụ, cám ơn sư phụ ...”
...
Cùng lúc đó, trong một ngôi làng nhỏ tại Đại Lục Tận Thế.
Ngôi làng nhỏ này có tên là thôn Vương Bảo. Ngay lối vào làng có một ngôi đền cũ đã đổ nát. Lúc này, Đoạn Thiên Vương đang ngồi trong đền, cẩn thận nghiên cứu bảy cuốn Thái Huyền Chân Kinh.
Trước mặt anh, Vũ Thảo bận rộn nấu ăn trong một chiếc nồi đất. Trên mặt cô cũng có chút tủi nhục. Vài ngày trước, cả hai đã đến được Đại Lục Tận Thế sau một chuyến đi dài.
Sau khi vào tới đất liền, Vũ Thảo đã cố gắng trốn thoát nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Đoạn Thiên Vương bắt lại. Không những thế, mỗi lần bị bắt về, cô đều không tránh khỏi bị Đoạn Thiên Vương làm nhục, đánh cho tơi bời.
“Thật sự thì bí mật của Thái Huyền Chân Kinh này là gì?” Đoạn Thiên Vương nắm chặt tay, trong lòng tức giận không giải thích được.
Suốt những ngày qua, Đoạn Thiên Vương đã nghiên cứu bảy cuốn kinh thư, nhưng anh ta trước sau vẫn không tìm ra được bí mật ẩn giấu trong đó.
Mọi người trên thế giới đều nói rằng nếu một người có thể thu thập được bảy cuốn sách, người đó có thể nắm được thiên hạ. Nhưng bây giờ cả bảy cuốn sách đều đã nằm trong tay anh, vậy mà tại sao anh không thể nào hiểu được bí mật trong đó.
Chết tiệt, đây rõ ràng không phải bảy cuốn sách bình thường.
Đoạn Thiên Vương buồn bực, quay đầu nhìn về phía Vũ Thảo, lớn tiếng hỏi: “Tôi hỏi cô một câu. Cô có biết những quyển kinh thư này có bí ẩn gì không?
Bảy cuốn kinh thư này đều được lấy từ cô, anh tin chắc chắn cô phải có manh mối gì đó.
“Tôi ... tôi ...”
Vũ Thảo hoảng sợ, chỉ có thể chậm rãi đi tới rồi nói nhỏ: “Tôi không biết. Tôi nhận bảy cuốn sách này từ người khác, hơn nữa tôi cũng không có thời gian để đọc chúng ...”
Khi nói ra những lời này, Vũ Thảo quay đi chỗ khác, cố gắng hết sức để che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
Tất nhiên cô ấy biết những bí mật của những cuốn kinh thư. Còn nhớ lúc đó, ba anh em Lăng Thành do vô ý mà làm đổ trà lên những trang sách, sau đó trong sách liền hiện ra bản đồ. Về sau, Lê Lan đem sách đi sấy khô, bản đồ liền có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ có điều, đương nhiên cô không thể đem bí mật này để nói cho Đoạn Thiên Vương. Trong lòng Vũ Thảo vẫn rất mong một ngày nào đó sẽ được gặp lại Lăng Phong. Đến lúc đó, cô sẽ nói cho Lăng Phong biết bí mật của kinh thư.
“Không biết ư?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!