Tô Thanh Yên, Tông chủ Văn phái đời thứ ba mươi sáu! Ba mươi tuổi, thùy mị thướt tha, xinh đẹp không thể tả! Thực lực Võ Hoàng Tam cấp!
Có điều, khiến cho cô ta nổi tiếng thiên hạ, không phải thực lực tu luyện. Mà là tài hoa của cô ta.
Tô Thanh Yên, được khen là tài nữ xưa giờ chưa từng có. Thiên văn địa lý tinh thông mọi thứ, cầm kỳ thi họa không gì không thể. Người phụ nữ này, thật là phong hoa tuyệt đại!
Ôi...
Lăng Thành chẳng qua là nhìn cô ta một cái, liền không thể dời mắt, không nhịn được hít sâu một hơi.
Lúc này Tô Thanh Yên ngồi ở trên ghế phượng, phía trước của cô ta, có một lớp khăn mỏng. Không thấy rõ mặt cô ta, nhưng Lăng Thành nhưng có thể cảm giác được, khí chất trên người cô ta, thật sự là siêu phàm thoát tục.
"Thật là to gan, thấy Tông chủ chúng tôi, còn không quỳ xuống?" Ngay tại lúc này, Trần Thánh đứng một bên bỗng bước lên trước một bước, tức giận đi ra.
Trần Thánh rất khiếp sợ! Ông ta làm sao cũng không nghĩ tới, Tài tử Phù Dung năm nay, lại là Lăng Thành!
Ông ta thừa nhận, trước ở thành phố Hải Thanh, tên này làm thơ thắng ông ta, quả thật có tài hoa. Nhưng phu nhân của mình, ngay trước mặt của mọi người bái anh làm thầy, chuyện này, tựa như một cây gai vậy, đâm thật sâu vào trong lòng của Trần Thánh. Ông ta thật sự là hận Lăng Thành đến chết!
"Mau quỳ xuống tham kiến chưởng môn chúng tôi!" Trần Thánh đỏ mắt hô.
Quỳ xuống?
Lăng Thành khẽ cười một tiếng. Đứng thẳng tắp.
Ngay lúc này, phía sau bức rèm che mặt, truyền tới thanh âm của Tông chủ Tô Thanh Yên: "Trần Thánh trưởng lão. Lăng Thành này, không phải người Văn phái, không cần quỳ xuống với tôi."
Thanh âm êm dịu, nhưng lại mười phần uy nghiêm, không cho phép trái nghịch!
"Dạ, Tông chủ, là tôi lắm mồm." Trần Thánh vội vàng cúi đầu, lui đến bên cạnh.
Là Tông chủ Văn phái, quyền của Tô Thanh Yên là chí cao vô thượng. Mỗi một câu nói của cô ta, đối với học trò Văn phái mà nói, cũng giống như thánh chỉ vậy.
Lăng Thành hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm chấn động, Tông chủ Văn phái này, mặc dù là một người phụ nữ, nhưng khí tràng thật mạnh.
Ngay sau đó, ánh mắt Lăng Thành lại rơi vào trên người của Trần Hà bên cạnh: "Học trò ngoan, thấy sư phụ, sao không chào hỏi gì chứ?"
Ha ha ha...
Trần Thánh này, muốn làm khó anh trước mặt mọi người.
Vậy anh cũng sẽ khiến cho ông ta mất mặt một phen.
Quả nhiên, vừa nói xong, tất cả mọi người chung quanh đều bối rối.
Trần Hà là học trò của tên nhãi này?
Phải biết, cá tính của Trần Hà, hết sức kiêu ngạo. Bà ta mà là học trò của tên tiểu tử này á? Điều này sao có thể được chứ?
Trần Thánh âm thầm cắn răng, nắm chặt quả đấm, vô cùng xấu hổ. Lăng Thành này, thật là biết cách chọc vào chỗ đau.
Trần Hà cũng cắn chặt môi, cơ thể mềm mại run rẩy. Trên mặt lúng túng không nói ra được thành lời, dưới tình thế cấp bách, cũng không biết đáp lại làm sao, cuối cùng vẫn là ngượng ngạo nói: "Sư... Sư phụ!"
Lúc kêu lên hai chữ “sư phụ”, trên khuôn mặt sắc sảo của Trần Hà đỏ ửng lên, xấu hổ thẹn thùng không diễn tả được.
Ngay tại lúc này, bên trong mành che, Tô Thanh Yên hơi lộ vẻ xúc động, nhẹ nhàng hỏi: "Trần Thánh, Trần Hà, vợ chồng các người biết Lăng Thành?"
Những người khác chung quanh, cũng cũng tò mò nhìn Trần Thánh, chờ giải thích của ông ta.
"Cái... Cái này..." Trần Thánh ấp úng, rất là lúng túng.
Trước ở thành phố Hải Thanh, làm thơ bị đánh bại bởi Lăng Thành, chuyện này quá mất mặt, làm sao nói ra được.
Thấy ông ta ngại nói, Lăng Thành khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Trần trưởng lão, có gì ngượng ngùng, trước ở thành phố Hải Thanh, ông làm thơ thua tôi. Tiền đặt cược chính là để cho vợ ông lạy tôi làm thầy. Ông là trưởng lão Văn phái, trí nhớ không kém đến vậy chứ. Mới có mấy ngày thôi mà đã quên rồi?"
"Anh…"
Trần Thánh giận đến không nói ra lời, hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Thành, vừa xấu hổ, vừa tức giận, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Gì?
Trần trưởng lão làm thơ thua thằng nhãi này…
Lời của Lăng Thành khiến cho mọi người ở trong đại điện ai nấy nghe xong đều trợn mắt há mồm!
Phải biết, tài hoa của Trần Thánh, là quá rõ ràng ở toàn bộ Văn phái này rồi. Ngay cả Tông chủ Tô Thanh Yên, đều hết sức khen ngợi, tán dương đó!
Cây đại thụ trong văn đàn như vậy, lại bại bởi thằng nhãi trước mắt này?
Trong lúc nhất thời, mọi người châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi.
Ngay lúc này, Tô Thanh Yên cách vải che, hỏi Lăng Thành: "Lăng Thành, tôi nghe người phía dưới nói, anh viết một bài thơ, thắng được hạng nhất. Nhưng lại không muốn danh hiệu “Phù dung tài tử”? Có thể nói cho tôi tại sao không?"
Lăng Thành cười đáp lại: "Tôi lúc ấy đi ngang qua, nhất thời nổi hứng, tiện tay viết một bài thơ. Còn tài tử cái gì thì cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, có hay không cũng không quan trọng."
Cái gì?
Chẳng qua là nhất thời nổi hứng?
Trong giây lát đó, trên trăm người trưởng lão Văn phái ở tại chỗ đó, cùng lúc chấn động trong lòng.
Coi như anh có tài hoa đi chăng nữa, cũng phải hiểu được khiêm tốn một chút chứ...
Phải biết, ở trước mặt anh, là thiên cổ đệ nhất tài nữ, Tông chủ Văn phái đó!
Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm nhủ, Lăng Thành này, thật là không hiểu được khiêm tốn là gì. Người trẻ tuổi, có tài năng lại quá cao ngạo.
Thấy một màn trước mắt, Trần Thánh đứng ở bên cạnh, khóe miệng cong thành một nụ cười nhạt.
Lăng Thành này nói chuyện cùng Tông chủ, cũng không biết khiêm tốn một chút.
Nghĩ thầm, Trần Thánh bước lên trước, cười như không cười nhìn Lăng Thành: "Nghe ý này của anh, tựa như viết một bài thơ rất dễ dàng. Anh có biết, mỗi một kì Đại hội thơ văn, có bao nhiêu văn nhân nhã sĩ tham gia không? Anh nói khoác mà không biết ngượng, nói tiện tay viết một bài, thì đạt được hạng nhất luôn à?"
Không đợi ông ta nói xong, Lăng Thành nhún vai một cái, mỉm cười cắt ngang: "Tôi nói đúng sự thật, tôi chính là tiện tay viết một bài. Không chỉ có như vậy, lần trước tôi tỷ thí cùng ông, tôi cũng là tiện tay viết, thế cũng thắng được ông đó thôi?"
Lăng Thành đã nhìn ra.
Trần Thánh này, luôn muốn gây phiền toái cho mình.
Nói dứt lời, Thúy Hà ở một bên không nhịn được nữa mới nói: "Đúng đó. Ông bị cậu chủ nhà tôi đánh bại. Tài hoa của cậu chủ nhà tôi, bỏ xa ông tới mấy trăm con phố."
Cô!
Trần Thánh chỉ cảm thấy ngực muốn nổ tung, nhất thời không lời đáp trả, chỉ giận đến run rẩy cả người, dường như muốn trào máu ra ngoài.
Lúc này, mọi người chung quanh cũng âm thầm cau mày.
Thằng nhãi này thật là quá ngông cuồng.
Cứ coi như trước đó làm thơ thắng Trưởng lão Trần đi chăng nữa, thì cũng không cần giễu cợt như vậy.
Lăng Thành mặt đầy vẻ dửng dưng, mỉm cười không nói.
Nói thật, anh cũng muốn cho Trần Thánh ít mặt mũi, nhưng đối phương luôn chủ động gây chuyện, làm khó dễ mình. Vậy còn nhẹ nhàng nể nang ông ta làm gì?
Lúc này, Tô Thanh Yên nhẹ nhàng nâng tay lên. Nhất thời, trong đại điện an tĩnh lại.
Tô Thanh Yên bấy giờ cũng cảm thấy Lăng Thành có chút quá kiêu căng rồi.
Cho là mới đạt giải nhất trong Đại hội thơ văn đi, thì cũng không nên ngông cuồng quá đáng như vậy.
"Anh làm bài thơ thế nào để thắng được giải nhất trong Đại hội thơ văn thế? Có thể đọc cho mọi người nghe một chút được không?" Tô Thanh Yên hỏi.
Lăng Thành cười nhạt, đáp lại: "Nếu Tông chủ muốn nghe, vậy tôi đọc."
Vừa nói, Lăng Thành hạ giọng xuống, nhịp bước nhẹ nhàng, vừa đi, vừa làm bộ chắp tay sau lưng, gật gù đắc ý đọc:
"Cây già khô héo, quạ gọi chiều. Cầu nhỏ nước chảy có kẻ đi. Ngựa gầy, đường cũ, theo gió tây. Mặt trời đã ngả về Tây. Từ biệt người đi, phía chân trời!"
"Mặt trời đã ngả về Tây, từ biệt người đi phía chân trời."
Đọc xong bài thơ này, Lăng Thành cười híp mắt nhìn Tô Thanh Yên: "Tông chủ cảm thấy bài thơ này như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!