"Cậu chủ, bài thơ khi nãy cậu viết hay thật đó!"
Cửa khách sạn, Thúy Hà ôm tay Lăng Thành thật chặt, mặt đầy vẻ sùng bái: "Cậu chủ không thấy, lúc cậu viết xong, đám người kia đều ngẩn hết cả người ra! Cậu chủ thật là lợi hại!"
Thúy Hà khoác cánh tay Lăng Thành, trong lòng khỏi nói vui đến nhường nào. Cậu chủ vừa ra tay một cái, khẳng định tất cả đều sẽ tốt đẹp!
Lăng Thành cười híp mắt nhìn cô ta: "Rất tốt sao? Vậy nói thử xem tốt chỗ nào vậy?"
Ha ha, bài thơ mới vừa rồi kia, được một nhà thơ nổi tiếng thời trước viết ra. Có thể không hay được sao?
Thúy Hà nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao em cũng cảm thấy rất lợi hại, câu từ rất đẹp."
Cô ta không hiểu thơ, nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác tang thương trong câu thơ đó.
Ha ha ha...
Nghe nói như vậy, Lăng Thành cười lên, đưa tay sờ đầu của Thúy Hà một cái.
"Cậu Lăng Thành!" Ngay tại lúc này, chỉ nghe một thanh âm kích động, truyền tới từ phía sau.
Lăng Thành theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, một người đàn bà đi giày cao gót, chạy một mạch tới, mệt thở hồng hộc. Chính là Linh Đan!
"Cậu Lăng Thành, xin cậu theo tôi trở về. Tài tử Phù Dung năm nay không ai khác chính là cậu." Linh Đan đi tới trước mặt Lăng Thành, nhẹ giọng vừa nói. Trên trán cô ta, đã rỉ ra mấy giọt mồ hôi đổ.
Cám ơn trời đất, rốt cuộc tìm được anh, rốt cuộc cũng tìm được...
"Cô Linh Đan, không phải trong miệng của cô tên tôi là “em trai” à? Tại sao lại biến thành cậu Lăng Thành rồi?" Lăng Thành cười như không cười mà nói.
Thế gian bây giờ, thật đúng là thích trông mặt mà bắt hình dong.
Linh Đan cắn môi, chỉ cảm thấy mặt cũng mắc cỡ đỏ bừng. Cô ta không nghĩ tới, cậu Lăng Thành trước mắt, sẽ có tài hoa như vậy. Mà mới vừa rồi mình còn xem thường anh.
"Cậu Lăng Thành, là tôi sai rồi..." Linh Đan nhẹ giọng nói: "Cậu Lăng Thành, cậu phải theo tôi quay về. Danh hiệu “Tài tử Phù Dung”, nhất định phải thuộc về cậu..."
"Không cần." Lăng Thành khoát khoát tay, kéo tay của Thúy Hà, muốn đi vào trong khách sạn.
Linh Đan nhất thời sửng sốt một chút. Danh hiệu “Tài tử Phù Dung” là danh hiệu cao nhất của giới văn nhân! Vinh dự cực lớn như thế, anh lại không muốn?
Linh Đan sốt ruột, dường như muốn khóc đến nơi. Bước vội mấy bước, ngăn trước mặt Lăng Thành: "Cậu Lăng Thành, thật xin lỗi, thái độ trước đó của tôi có chút không phải. Tôi xin lỗi cậu. Nếu tôi không đưa cậu về, Tông chủ sẽ trừng phạt tôi mất. Cầu xin cậu, cậu Lăng Thành... Tôi van xin cậu..."
Đại hội thơ văn này, là Văn phái cử hành, cách ba năm mới có một lần!
Thơ của cậu Lăng Thành này, là có một không hai trong thiên hạ. Nếu không đưa được anh về, Tông chủ chắc chắn sẽ nổi giận…
"Cậu Lăng Thành, tôi quỳ xuống được không..." Hai đầu Linh Đan gối khuỵu xuống, muốn quỳ.
Kết quả đầu gối cô ta, lúc sắp chạm đất thì Lăng Thành nâng tay lên dịu dàng đỡ cô ta đứng dậy.
"Được rồi, tôi trở về cùng cô." Lăng Thành mặt đầy vẻ không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Trên đường chính nhiều người như vậy, không cùng cô ta trở về, cô ta sẽ dây dưa mãi không xong mất.
"Cảm ơn cậu Lăng Thành!" Linh Đan mừng rỡ, vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Chỉ chốc lát, Lăng Thành cùng Thúy Hà, được dẫn đến cửa thành.
Cửa thành có hơn hai trăm chiếc xe hơi đang đậu! Nhìn thấy cảnh này, Thúy Hà chợt kinh hãi.
Phải biết, ở nơi Đại Lục Đông Môn này, chỉ có con em nhà giàu, mới có thể mua một chiếc xe hơi nhỏ. Mà giá của một chiếc xe hơi, thật sự là đắt muốn chết, dân chúng tầm thường cả đời không ăn không uống, cũng không mua nổi một chiếc. Lúc này ở cửa thành, lại có hơn hai trăm chiếc!
"Cậu Lăng Thành, mời lên xe."
Linh Đan chỉ chiếc xe đầu tiên, hướng về phía Lăng Thành nói.
Lăng Thành gật đầu một cái, cùng Thúy Hà ngồi ở hàng sau. Linh Đan ngồi ở chỗ tài xế, khởi động xe chạy.
Hơn hai trăm chiếc xe hơi phía sau, cũng đều mau chóng theo kịp. Đoàn xe lớn này đi về phía hướng nam.
Lúc này sắc trời đã tối, Lăng Thành cùng Thúy Hà bị cơn buồn ngủ tấn công, liền ngủ một giấc ở trong xe.
Cảm giác ngủ rất say, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, chỉ thấy Linh Đan đụng nhẹ Lăng Thành một cái: "Cậu Lăng Thành, chúng ta đến rồi."
"Ừ..." Lăng Thành mở ra mắt buồn ngủ, nhìn mông lung ra phía ngoài cửa kiếng xe, nhất thời bối rối!
Ở ngoài cách mấy chục thước, có một cung điện to lớn!
Cung điện này, còn lớn hơn cung cấm gấp mấy lần! Cửa cung điện vô cùng hùng vĩ! Cửa này cao đến trên trăm thước, chiều rộng cũng có hơn năm mươi thước!
Trên cửa có viết hai chữ lớn đỏ tươi, rất dễ thấy:
Văn Tông!
Hô... Lăng Thành cùng Thúy Hà hai mắt nhìn nhau một cái, hai người đều kinh hãi. Đây… Tổng đàn của Văn phái này đây cũng hoành tráng quá mức rồi?
"Cậu Lăng Thành, mời xuống xe." Linh Đan nhẹ giọng nói.
"Ồ, được..." Lăng Thành nuốt nước miếng một cái, từ từ đi xuống xe, đi vào cửa Văn Tông.
Vừa đi vào, đã nhìn thấy một quảng trường rộng rãi. Trên quảng trường có hơn mười ngàn đệ tử.
Có học trò đang luyện võ, có người đang đang vẽ tranh, rất náo nhiệt!
Mặc dù học trò Văn Tông, đều vô cùng tài hoa, nhưng bọn họ cũng rất coi trọng luyện tập. Lăng Thành có thể cảm giác được, thực lực của những người này, đều không thấp, dường như không thấp hơn Vũ Hầu!
Đi theo Linh Đan, một đường thẳng tới đại điện Văn Tông, rốt cuộc dừng bước lại.
"Khải bẩm Tông chủ, tài tử Phù Dung năm nay đã dẫn tới rồi." Linh Đan rất cung kính nói.
"Để cho người đó vào đi."
Tiếng nói vang lên, trong đại điện truyền ra một thanh âm trong trẻo, nhu hòa. Êm tai dễ nghe.
Trong chớp nhoáng này, Lăng Thành chỉ cảm thấy trong lòng mình bị kích thích một chút. Trời đất, Tông chủ Văn Tông là… là phụ nữ?
Cùng lúc đó, Thúy Hà cũng không nhịn được thấp giọng nói: "Ôi… Giọng nói này thật dễ nghe."
Thấy hai người nhỏ giọng bàn tán, Linh Đan cười một tiếng: "Cậu Lăng Thành mời."
Lăng Thành gật đầu một cái, đẩy cửa đại điện ra, đi vào trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!