Bái làm thầy?
Lục Kiến Tâm híp mắt, quan sát Tần Trường An một cái, khinh thường cười một tiếng, xoay người rời đi.
Năm nay, thật là cái chó mèo gì cũng dám tới bái sư.
"Tiền bối, tiền bối..." Tần Trường An lớn tiếng kêu, không ngừng dập đầu.
Nhưng mà Lục Kiến Tâm dường như không nghe được, bóng người càng đi càng xa.
Lúc này, Giai Kỳ cũng đi tới, đỡ anh ta dậy: "Tần Trường An, sao anh lại nhất định muốn nhận người đó làm thầy chứ?"
Tần Trường An lau máu đi: "Giai Kỳ, nơi này không phải Địa Nguyên Đại Lục, anh muốn giúp em tìm được Lăng Thành, thật rất khó. Anh phải có thực lực, mới có thể bảo vệ được em."
Nói đến đây, Tần Trường An nhanh chóng đứng lên, lần nữa đuổi theo hướng của Lục Kiến Tâm.
Thấy tình huống này, Giai Kỳ thở dài, không thể làm gì khác hơn là theo sau.
Lục Kiến Tâm là tu vi bậc nào? Đi mấy bước, liền phát hiện nhãi con này còn đi theo mình, liền lạnh mặt nói: "Oắt con, còn dám đuổi theo nữa, không sợ bị tôi giết à?"
Đang khi nói chuyện, một luồng khí tức mạnh mẽ, bộc phát ra từ trên người Lục Kiến Tâm!
Ừng ực.
Tần Trường An nhất thời dừng chân lại, người run lên, không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng, trên mặt toát ra vẻ sợ hãi.
Có điều, một giây kế tiếp, Tần Trường An quyết tâm, nói: "Tiền bối, tôi chỉ là một người vô danh tiểu tốt. Anh là cao nhân tiền bối, sẽ không giết tôi làm gì."
Lúc nói lời này, Tần Trường An trong lòng cũng sợ chứ! Trước mắt Phó giáo chủ Minh Giáo tính khí quái dị này, ai biết có thể đột nhiên lại thay đổi sắc mặt hay không?
Không sai, tính khí tính tình của Lục Kiến Tâm, không người nào có thể đoán biết được.
Lúc này Lục Kiến Tâm cười lạnh một tiếng, gật đầu nói: "Thứ người như anh, tôi đúng là ngại ra tay. Nhưng kiên nhẫn của tôi cũng là có giới hạn."
Tần Trường An âm thầm cắn răng, quỳ xuống lần nữa: "Tiền bối, tôi là thật lòng thật dạ muốn bái anh làm thầy. Chỉ cần anh chịu nhận tôi làm đồ đệ, muốn tôi làm cái gì cũng được."
Nói xong những lời này, trên mặt Tần Trường An đầy mong đợi!
"Làm cái gì cũng được?" Lục Kiến Tâm khẽ cau mày, khóe miệng cong lên thành một nụ cười cân nhắc.
Tần Trường An không hề nghĩ ngợi gật đầu: "Không sai."
"Tốt lắm..."
Lục Kiến Tâm trầm ngâm một chút, ánh mắt rơi vào trên người của Giai Kỳ: "Nếu anh muốn nhận tôi làm thầy như vậy, thế thì tặng cô gái kia cho tôi đi."
Nói xong, trong nụ cười của Lục Kiến Tâm, toát ra mấy phần giễu cợt. Không sai, anh ta cùng giống như đám sơn tặc kia, đều là đồ háo sắc. Nhưng anh ta có nguyên tắc, cho tới bây giờ anh ta không tự tay cưỡng bức phụ nữ khác,
Nếu như Tần Trường An này, chủ động nguyện ý đem dâng người phụ nữ này ra, đó là tốt nhất.
Nghe lời của anh ta, biểu tình của Tần Trường An cứng đờ, quỳ ở nơi đó, ngơ ngác nhìn Lục Kiến Tâm, không nói ra lời.
Anh ta cũng nghĩ xong, chỉ cần Lục Kiến Tâm chịu đồng ý nhận mình, thì dù có làm trâu làm ngựa cho Lục Kiến Tâm, anh ta cũng nguyện ý. Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, khổ ải hơn nữa, cũng sẽ không nhíu mày một chút.
Nhưng anh ta ngàn lần không nghĩ tới, Lục Kiến Tâm sẽ nói lên yêu cầu như vậy!
Cơ thể mềm mại của Giai Kỳ run lên, cũng ngây ngẩn. Trong nháy mắt ấn tượng đối với Lục Kiến Tâm này, không có một chút nào tốt.
Tần Trường An cắn chặt hàm răng, chậm rãi nói: "Lục tiền bối, trừ cái này ra, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý..."
Nghe nói như vậy, trong lòng Giai Kỳ ấm áp.
Tần Trường An đối với mình... Thật sự rất tốt.
"Ha ha..."
Lục Kiến Tâm không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, chậm rãi nói: "Oắt con, anh luôn miệng nói, chỉ cần có thể lạy tôi làm thầy, thì muốn anh làm cái gì cũng đươc. Nhưng một yêu cầu nhỏ thế này, anh cũng không làm được, còn muốn trở thành cường giả? Anh phải biết, cao thủ đều là cô độc, loại giống như anh, không dứt được nữ nhi tình trường thì sẽ không thành cường giả được, chứ đừng nói đến chuyện hợp làm học trò của tôi."
Nói đến đây, Lục Kiến Tâm cười một tiếng: "Không sai, Lục Kiến Tâm tôi, gần đây là muốn nhận một học trò. Nhưng là học trò của tôi, sau này nếu tung hoành giang hồ, phải không có sơ hở nào để dễ bị tấn công! Tôi muốn học trò tôi, buông xuống tất cả! Một người đàn ông, chỉ có từ bỏ cô gái mình yêu thích, mới thật sự là không có sơ hở nào để tấn công. Anh muốn trở thành học trò của tôi là không thể nào."
Nói xong những lời này, Lục Kiến Tâm khinh miệt cười một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh ta, Tần Trường An nắm quả đấm thật chặt, không cam lòng.
Cơ hội... Cứ như vậy mà mất đi.
Ngay tại lúc này, Giai Kỳ từ từ đi tới, thật tâm nói: "Tần Trường An, cảm ơn anh..."
Thật sự, Giai Kỳ rất cảm động. Vì mình, Tần Trường An còn chấp nhận chui qua từ dưới háng người khác. Một màn này, Giai Kỳ khắc trong lòng thật sâu.
Tần Trường An từ từ đứng lên, khẽ mỉm cười: "Giai Kỳ, em không cần cảm ơn anh. Ở trong lòng anh, em là quan trọng nhất."
Nghe nói như vậy, Giai Kỳ cảm động không thôi, đi tới, kéo tay Tần Trường An: "Anh đối với tôi thật tốt, chúng ta lên đường đi."
Trong chớp nhoáng này, nội tâm Tần Trường An phấn chấn không nói ra được thành lời.
Nữ thần chủ động kéo tay mình, cảm giác này quá tốt!
Tần Trường An giống như là được tiếp thêm năng lượng, cả người tràn đầy khí lực.
Thời điểm chạng vạng tối, hai người tới một tòa thành. Nghe người dân nơi này nói, tòa thành này tên: Thành Bàn Long.
Trên đường chính bên trong thành, người đi đường nhộn nhịp, rất náo nhiệt! Các loại cửa tiệm nối nhau san sát, phồn hoa hơn thị trấn nhỏ kia rất nhiều lần.
Tần Trường An vội vàng tìm người đi đường hỏi, biết được qua thành Bàn Long, đi thêm mười mấy dặm đường nữa, là có thể đến thành Hoàng rồi.
Nghe được tin tức này, Giai Kỳ cao hứng biết bao. Vừa nghĩ tới sắp gặp được Lăng Thành, cô liền mừng rỡ khôn nguôi.
Buổi tối, hai người tìm một cái khách sạn. Sau khi thuê hai căn phòng, Giai Kỳ bỗng nhiên gọi Tần Trường An lại.
Tần Trường An đứng ở cửa phòng, mở miệng cười: "Giai Kỳ, sao thế?"
Nghĩ đến ban ngày Giai Kỳ kéo tay mình, Tần Trường An vẫn như cũ cảm thấy rất ngọt ngào.
Giai Kỳ cắn chặt môi, nhẹ nhàng nói: "Tần Trường An, cảm ơn anh đi cùng với tôi suốt một chặng đường dài. Tôi nghĩ, ngày mai chúng ta liền từ biệt ở đây đi. Từ thành Bàn Long đi đến thành Hoàng, dọc đường đi là đường lớn, nhiều người đi đường, không gặp nguy hiểm gì đâu. Anh hộ tống tôi một đường cũng rất khổ cực rồi, tôi không muốn gây phiền toái cho anh nữa. Hơn nữa... Hơn nữa e là lúc gặp Lăng Thành, tôi sợ anh ấy hiểu lầm hai người chúng ta..."
Cái gì?
Chỉ một thoáng, Tần Trường An nụ cười cứng đờ ở trên mặt, cho là mình nghe lầm, nhìn Giai Kỳ thật kỹ: "Giai Kỳ, em… Em muốn tách ra với anh?"
Lúc nói lời này, Tần Trường An chỉ cảm thấy ngực đau đến muốn nổ tung.
Mình cùng cô đi tới đây, mỗi ngày có thể nhìn thấy cô đã thành thói quen, thói quen chăm sóc cho cô! Không muốn tách ra cùng cô...
"Tần Trường An, tôi biết anh tốt với tôi. Nhưng cả đời này tôi, chỉ chấp nhận Lăng Thành. Hai chúng ta định trước là có duyên không phận…" Giai Kỳ cắn chặt môi, nhẹ giọng nói.
Tần Trường An chỉ cảm thấy đầu óc vọng tiếng ù ù, cả người thật giống như chẳng còn chút khí lực nào, mất mát không nói ra được. Nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: "Được, chúc em cùng Lăng Thành hạnh phúc... Anh... Anh từ mai sẽ không đi theo em…"
Cảm nhận được khó chịu của Tần Trường An, Giai Kỳ cắn môi, sau đó lên trước nhẹ nhàng ôm Tần Trường An một chút, vừa chạm vào liền tách ra, sau đó cười nói: "Vậy… Ngủ ngon!"
Nói dứt câu, Giai Kỳ đóng cửa lại.
"Ngủ ngon."
Tần Trường An trong lòng khổ sở đáp lại một câu, chưa trở về phòng mình, mà là xoay người chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Nước mắt ứa nhau ra!
"A!"
Đến bên ngoài khách sạn, Tần Trường An một lòng buồn bã, toàn bộ phát ra, ngửa mặt lên trời rống to!
Tần Trường An trong lòng khó chịu, anh ta cũng không biết mình nghĩ cái gì. Vốn là mình… hộ tống Giai Kỳ tìm Lăng Thành kia mà…
Nhưng là... Tại sao không cam lòng như vậy chứ ?
Đi trên con đường này, mình đã bị khuất nhục nhiều như vậy, cuối cùng đổi lấy chẳng qua chỉ là một câu cảm ơn của nữ thần mà thôi.
Có đáng không?
Mình làm như vậy, có thật đáng giá không?
"Ha… Ha…" Tần Trường An đi trên đường, cười tự giễu.
Cũng không biết đi bao lâu, chỉ nghe sau lưng truyền tới một nhịp bước chân.
Quay đầu nhìn lại, Tần Trường An nhất thời ngây ngẩn.
Sau lưng của anh ta, một người đứng lẳng lặng. Chính là Lục Kiến Tâm.
Lục Kiến Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Anh coi trọng nữ thần của mình hơn sinh mạng của mình. Nhưng trong lòng người ta, anh chẳng qua chỉ là một người khách qua đường mà thôi... Cái gì gọi là nữ nhi tình trường? Chỉ có trở thành cường giả tuyệt thế, mới có thể tiêu dao cả đời. Ha ha ha!"
Lời nói này, lập tức kích thích Tần Trường An. Nước mắt của anh ta trào ra như thác lũ.
"Tiền bối..."
Tần Trường An cắn răng, tiến lên một bước: "Tiền bối, tôi nghĩ xong rồi, tôi đồng ý yêu cầu của anh..."
Vì Giai Kỳ, mình bị người ta sỉ vả đến són ra quần.
Vì Giai Kỳ, mình chui dưới háng người khác!
Vì Giai Kỳ, mình nhận hết khuất nhục!
Nhưng cuối cùng, trong lòng Giai Kỳ chỉ có Lăng Thành! Dựa vào cái gì? Con mẹ nó, dựa vào cái gì?
Nghe Tần Trường An nói, khóe miệng của Lục Kiến Tâm cong lên, cười không nói.
....
Trong phòng khách sạn.
Giai Kỳ ngồi ở mép giường, mặt đầy mơ ước.
Rất nhanh sẽ đến thành Hoàng rồi. Rất nhanh sẽ gặp được chồng. Chồng, anh hẳn không nghĩ tới, Giai Kỳ tới tìm anh đâu nhỉ?
Cộc cộc...
Ngay tại lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.
"Ai?"
Giai Kỳ từ từ đứng lên, hỏi một câu.
Nói xong, ngoài cửa vang lên giọng của Tần Trường An: "Giai Kỳ là anh đây, ngày mai sẽ phải tách ra, có một số việc, anh muốn nói với em một chút."
Giọng của Tần Trường An rất bình tĩnh, Giai Kỳ không có hoài nghi gì, đi tới mở cửa.
Bộp bộp…
Kết quả trong nháy mắt mới mở cửa, Tần Trường An đột nhiên xông vào, giơ tay lên điểm trúng huyệt đạo của Giai Kỳ.
Giai Kỳ không phòng bị chút nào, cơ thể mềm mại run lên, trong nháy mắt không thể động đậy.
"Tần Trường An, anh..."
Giai Kỳ trong lòng nổi giận: "Anh muốn làm gì? Mau giải huyệt đạo cho tôi!"
Tần Trường An không trả lời, đánh Giai Kỳ ngất xỉu.
Ngay sau đó liền cõng cô lên, đi tới gian phòng cách vách. Đẩy cửa phòng ra.
"Sư phụ, tôi mang cô ấy tới rồi." Tần Trường An thấp giọng nói.
Chỉ thấy trong phòng này, có một bồn tắm cỡ đại. Lúc này trong bồn tắm, chứa đầy nước ấm, trong nước còn có mùi hoa hồng.
Một người đàn ông, đang ngâm ở trong thùng nước tắm, đắc ý hưởng thụ.
Chính là Lục Kiến Tâm!
"Học trò ngoan." Lục Kiến Tâm từ từ mở mắt ra, lộ ra vẻ tươi cười, chỉ chỉ Giai Kỳ: "Bỏ cô ta vào đây."
"Dạ!"
Tần Trường An gật đầu, cũng chưa cởi quần áo cho Giai Kỳ, trực tiếp đem cô bỏ vào trong bồn tắm.
Ào!
Trên người của Giai Kỳ, nhất thời ướt cả.
"Đồ nhi cáo lui." Tần Trường An hít sâu một hơi, yên lặng lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Nhìn thấy Tần Trường An rời đi, Lục Kiến Tâm lộ ra vẻ tươi cười, thưởng thức Giai Kỳ.
"Người đẹp à người đẹp, tôi cũng không có cưỡng bức cô. Là Tần Trường An ngoài cửa đó, đem tặng cô cho tôi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!