"Cút, bà nội nhà mày đừng có mà cản trở ông đây!" Cao Hổ đạp một cước, đạp bay Tần Trường An.
"Đại ca tôi cầu xin anh, tôi thật sự cầu xin anh…" Tần Trường An mặt đầy máu, không ngừng gào lên: "Đại ca, thật sự cô ấy không phải cố ý đụng anh. Anh đừng giận, cứ đánh tôi nữa đi. Tôi cầu xin anh đừng đụng vào cô ấy…"
Nghe lời của anh ta, trong lòng Giai Kỳ cảm thấy rất ấm áp. Nhìn Tần Trường An bị đánh thành như vậy, trong lòng có mùi vị rất không phải.
"He he he." Cao Hổ cười híp mắt nhìn Tần Trường An, nói: "Không nhìn ra, thằng oắt con vô dụng này mày rất thâm tình đấy. Ha ha, như thế này đi, ông đây có thể không đụng vào con đàn bà này. Nhưng tao muốn mày chui qua đây."
Nói xong, Cao Hổ nhấc một chân lên, giẫm trên băng ghế, chỉ chỉ dưới háng mình.
"Ha ha ha, có kịch để xem rồi!"
"Nhãi con, chui đi!"
"Chỉ cần mày chui qua, anh Hổ liền thả con đàn bà này, ha ha ha!"
Mấy tên vai u thịt bắp ha ha cười to. Trong những người khách khác trong quán rượu, cũng mau chóng ghé mắt, hứng thú nhìn một màn này.
Tần Trường An sắc mặt đen sì, lớn tiếng nói: "Đại ca, tôi cầu xin anh, đừng làm khó cho chúng tôi…"
"Mày đi chết đi!" Cao Hổ đạp một cước: "Ông đây thấy mày là kiểu người thâm tình, mới cho mày cơ hội này. Tao hỏi mày một lần nữa, mày chui hay không?"
Nói đến đây, Cao Hổ bắt lại cổ tay của Giai Kỳ, làm bộ như muốn hôn.
"Đại ca, tôi chui! Tôi chui!" Tần Trường An thiếu chút nữa khóc, nghẹn ngào thét lớn, ngay sau đó liền quỳ xuống, cắn răng chui qua.
"Ha ha ha!"
"Anh Hổ, thằng oắt này chui thật kìa, ha ha ha!"
"Nhìn coi giống chó không chứ, ha ha!"
Từng tiếng châm chọc chế giễu truyền tới, Tần Trường An trong lòng run rẩy. Sau khi chui qua, lảo đảo lắc lư đứng lên. Trong lòng đau muốn chết. Vì Giai Kỳ, anh ta đã buông xuống tất cả tôn nghiêm! Buông xuống tôn nghiêm của một người đàn ông!
"Đại ca, thả cô ấy đi…" Trên mặt Tần Trường An, nước mắt đã sớm giàn dụa, hòa lẫn với máu tươi mà chảy xuống.
"Mày đi chết đi. Mày tưởng là mày chui qua rồi thì tao thả con đàn bà này thật à? Ha ha ha! Con đàn bà nào mà ông đây thích thì con mẹ nó, đừng có mơ mà chạy! Ha ha ha!" Cao Hổ cười lớn, một cước đá vào ngực Tần Trường An!
"Huỵch!"
Một cước này đạp tới, Tần Trường An chỉ cảm thấy ngực khó chịu, hét to một tiếng, thân thể bị đạp bay mấy thước, nặng nề rơi xuống, đập bể một cái bàn.
Trên cái bàn này, chỉ có một khách. Ước chừng tuổi khoảng ba mươi, mặc quần áo đen.
Trên trán người này, có ký hiệu hình trăng lưỡi liềm.
Lúc này rượu và thức ăn của anh ta bị đánh lật, người quần áo đen kia cau mày, lạnh lùng mở miệng: "Ăn một bữa cơm cũng không yên, cút hết cho tôi."
Nói dứt câu, người quần áo đen từ từ đứng lên, ánh mắt như có tia điện, quét qua trên người mấy người đám Cao Hổ.
Uỳnh!
Cùng lúc đó, một luồng khí tức cực mạnh tràn ngập khắp xung quanh người áo đen!
Hô...
Lúc ấy tất cả mọi người trong quán ăn, đều cảm thấy cổ họng nghẹn ứ!
Không thể không nói, khí tràng của người mặc đồ đen kia, quả thực quá mạnh mẽ, khiến cho người khác bị ngộp thở! Nhất là cặp mắt kia, làm người ta không lạnh mà run!
Chỉ một thoáng, đám người Cao Hổ nhìn nhau một cái, không tránh khỏi hít vào một hơi lạnh.
Mạnh!
Khí thế của người này, quá mạnh mẽ.
Ngay lúc này, một người đồng bọn trong đám Cao Hổ, ngơ ngác nhìn ký hiệu lưỡi liềm trên trán của người mặc quần áo đen nọ, thốt lên một tiếng: "Là… Là Phó giáo chủ Minh Giáo... Lục Kiến Tâm?"
Minh Giáo, một trong những môn phái mạnh nhất Đại Lục Tận Thế! Học trò của Minh Giáo trải rộng các nơi, thực lực hùng hậu!
Lục Kiến Tâm trước mắt, chính là Phó giáo chủ Minh Giáo, dưới một người, trên vạn người!
Tin đồn Lục Kiến Tâm võ công tuyệt thế! Trên trán anh ta, có một vết bớt bẩm sinh hình trăng lưỡi liềm.
Người này tính tình bướng bỉnh khó thuần, vừa chính vừa tà, lòng dạ ác độc! Người trêu chọc anh ta, không có một ai có thể sống sót!
Có tin đồn năm ngoái, Các chủ của Bạch Vân Các vô tình đắc tội với Lục Kiến Tâm. Kết quả toàn bộ Bạch Vân Các, ước chừng có tám ngàn học trò, ai nấy đều bị đánh đứt gân gãy tay! Toàn bộ giang hồ vì thế mà chấn động!
Ở trên Đại Lục Tận Thế, mọi người xem anh ta là… Tà quân!
Giang hồ có lời đồn, Lục Kiến Tâm thích đi một mình, về một mình. Chỉ thích một mình du ngoạn sông núi. Lại không nghĩ rằng, ở chỗ này đụng phải anh ta!
Chỉ một thoáng, mấy người Cao Hổ, bị sợ đến úa mồ hôi lạnh cả người.
"Quấy rối hứng thú uống rượu của tôi, tội không thể tha thứ. Mấy người các ngươi, tự mình động thủ tự sát đi..." Lúc này, Lục Kiến Tâm lạnh lùng quét qua mấy người Cao Hổ, lạnh lùng mở miệng, không hề dung thứ!
Đám người Cao Hổ trố mắt nhìn nhau, ai nấy vừa run vừa sợ.
Chẳng qua là làm đổ rượu và thức ăn của anh ta, lại bắt bọn họ tự sát??
Cao Hổ nuốt nước miếng một cái, nhẫn nhịn, một mực cung kính nói: "Lục giáo chủ, một bàn rượu và thức ăn mà thôi, tôi bồi thường cho ngài là được."
Lúc nói lời này, trong lòng Cao Hổ hồi hộp khấp khởi không yên.
Biểu tình của Lục Kiến Tâm, không có chút dao động nào, nhàn nhạt nói: "Lời, tôi chỉ nói một lần. Tự sát."
Tỏng tỏng.
Nghe nói như vậy, cả người Cao Hổ toát mồ hôi lạnh, lúc ấy lòng hạ quyết tâm, quát lớn: "Lục Kiến Tâm, tôi nể mặt anh là Phó giáo chủ Minh Giáo, đã khách khí mấy phần đối với anh rồi. Anh không nên được voi đòi tiên, thật cho là tôi sợ anh sao? Đánh đổ một bàn rượu với thức ăn của anh thôi, dựa vào cái gì muốn chúng tôi tự sát?"
Uỳnh!
Liền trong nháy mắt này, chỉ thấy Lục Kiến Tâm chậm rãi nâng tay lên, một đốm lửa màu đỏ tím phực lên ở bàn tay anh ta. Cùng lúc đó, không khí chung quanh anh ta, cũng trong nháy mắt bị đẩy lên nhiệt độ cao!
Lục Kiến Tâm tùy ý nâng cánh tay lên, phất đi ngọn lửa màu tím.
Một chưởng nhẹ như bỗng này lại khiến tất cả mọi người chung quanh, trong lòng ai cũng chấn động!
"Uỳnh!"
Chỉ nhìn thấy mấy người Cao Hổ, từng người một kêu lên thê lương thảm thiết, ngọn lửa màu đỏ tím kia, thiêu cháy cả người bọn họ!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương không dứt, cuối cùng thanh âm dần dần tan biến, mà mấy người Cao Hổ, cũng đều bị đốt thành than!
Đây…
Thấy một màn này, tất cả mọi người trong quán ăn đều ngây ra, một câu nói cũng không nói được, yên tĩnh khác thường!
"Phế vật." Lục Kiến Tâm trong miệng, lạnh lùng nặn ra hai chữ này, ném xuống một thỏi bạc cho ông chủ, sải bước rời đi.
Trong chớp nhoáng này, Tần Trường An cắn răng đứng lên, vội vàng đuổi theo sau.
Lục Kiến Tâm bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Tần Trường An: "Anh đi theo tôi làm gì?"
Trong nháy mắt nói chuyện, Lục Kiến Tâm nhìn Giai Kỳ phía sau một cái.
Người phụ nữ này, thật đúng là giống như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp không thể tả. Cũng khó trách đám sơn tặc khi nãy nổi lên sắc tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!