Tần Trường An đuổi theo tên cướp đến tận khu rừng bên ngoài thị trấn, tên thanh niên giật đồ đột nhiên dừng lại. Sau đó, từ trong khu rừng, một vài người liền bước ra.
Những người này tuy mặc quần áo bình thường, nhưng trên mặt họ đều lộ ra vẻ khinh bỉ giễu cợt. Rõ ràng, bọn họ đều là những tên vô lại tại thị trấn này.
“Tên nhóc, một trăm văn tiền, có đáng để mày đuổi theo tao không?” Người thanh niên giật tiền chậm rãi bước về phía Tần Trường An, nhìn anh chế nhạo.
Hắn ta tên là Lý Minh Trường, là một tên lưu manh nổi tiếng tại thị trấn nhỏ này. Những người vừa xuất hiện đều là đồng bọn của hắn.
Nhìn thấy người này có thêm tay chân xuất hiện, Tần Trường An cảm thấy hơi bối rối. Dầu vậy, anh vẫn giả vờ cứng rắn: “Mấy người nếu biết điều thì mau trả tiền lại cho tôi. Nếu không, tôi sẽ không để các anh yên đâu.”
Tần Trường An ở thành phố Đại Phong cũng thuộc hàng giàu có, tiếng tăm rất tốt. Những tên lưu manh trên đường phố, hễ gặp anh là đều phải kính nể vài phần. Vậy mà mấy tên khốn này hôm nay lại dám giật tiền của anh.
“Chết tiệt, mày định dọa tao à? Haha, tại địa bàn của tao mà mày vẫn còn kiêu ngạo như vậy? Tên khốn nhà ngươi chán sống rồi à?” Lý Minh Trường lớn tiếng nói, sau đó giơ một chân đá về phía trước rồi ra lệnh: “Anh em, đánh hắn.”
Lời hắn vừa dứt, đám lưu manh phía sau lập tức bao vây, đấm đá Tần Trường An túi bụi.
“Sao nào? Lấy của mày một trăm văn tiền là đang chiếu cố mày đấy, còn không biết điều à?”
“Đánh hắn thừa sống thiếu chết đi!”
“Để tao xem xương cốt mày xứng thế nào?”
Những cú đấm rơi liên tiếp xuống người Tần Trường An, anh chỉ có thể kêu lên một tiếng. Anh mới tu luyện được một thời gian ngắn, thực lực cực kỳ thấp. Lúc này, bị những tên côn đồ này đấm đá, anh căn bản không đủ sức đánh lại.
“A! A!”
Tần Trường An không ngừng lăn lộn trên mặt đất, kêu lên vì đau đớn và nhục nhã.
Đám người Lý Minh Trường càng lúc càng đánh mạnh hơn, không hề quan tâm đến anh. Một lúc sau, cả người Tần Trường An đã bê bết máu.
“Mấy vị đại ca, xin các anh, hãy trả tiền lại cho tôi…” Tần Trường An đã hoàn toàn mất tự chủ. Anh không giữ được bình tĩnh, mở miệng gào thét. Không có tiền, anh và Giai Kỳ sẽ không thể sống được.
Anh có thể chịu khổ, nhưng anh không thể để Giai Kỳ phải chịu khổ được. Nhất định phải lấy lại được tiền.
“Mẹ kiếp. Đầu óc mày là bã đậu à? Tao lấy tiền của mày, chính là vinh hạnh cho mày. Mày còn muốn tao trả lại sao?” Lý Minh Trường vừa chửi vừa đá Tần Trường An.
Tần Trường An tuy bị đánh đến thân tàn ma dại, nhưng vẫn cắn răng bò đến chỗ Lý Minh Trường: “Xin anh, cầu xin anh. Người anh em tốt, hãy trả tiền lại cho tôi. Số tiền này là mạng sống của tôi. Xin anh…”
“Ha ha, anh Trường, nhìn tên nhãi này xem. Hắn ta thực sự vô dụng. Chỉ vì một trăm văn tiền mà không còn giữ lại một chút liêm sỉ nào.” Một tên côn đồ bên cạnh cười hả hê nói.
Lý Minh Trường cũng cười lớn, nắm tóc Tần Trường An: “Phải rồi. Tao đã nói mày chỉ là đổ rác rưởi, không có tư cách cầu xin tao mà. Haha, chỉ vì một trăm văn tiền mà xin xỏ như một con chó.”
“Anh, tôi cầu xin anh, anh hãy trả lại tiền cho tôi.” Tần Trường An vẫn không quan tâm đến những lời nhạo báng của họ, vừa khóc lóc vừa cầu xin.
Nếu không lấy lại được số tiền này, hôm nay anh và Giai Kỳ sẽ phải ngủ ngoài đường. Làm sao Giai Kỳ có thể chịu được sự khổ sở như vậy chứ.
“Được rồi. Tao có thể trả lại tiền cho mày.” Lý Minh Trường tinh quái cười rồi nói: “Chỉ cần mày đồng ý để bọn tao lấy nước suối tắm cho mày, số tiền này sẽ trả lại cho mày. Thấy thế nào?”
Tắm nước suối ư? Tần Trường An đầu óc trống rỗng, cũng không hiểu bọn họ đang nói tới chuyện gì. Nhưng anh cũng không thể nghĩ được nhiều như vậy, chỉ vội vàng gật đầu: “Được, tôi đồng ý. Chỉ cần anh trả lại tiền cho tôi, bảo tôi làm gì cũng được.”
Anh chưa nói hết câu, đã thấy mấy tên lưu manh đưa mắt nhìn nhau, vô cùng gian xảo. Sau đó chúng cười lớn, bắt đầu cởi quần, trực tiếp đi tiểu lên người Tần Trường An.
“Các người…”
Tần Trường An vô cùng sửng sốt. Anh không có phòng bị gì, lúc này chỉ có thể uất nghẹn hứng chịu màn sỉ nhục kinh tởm của đám cướp giật. Mấy tên côn đồ cười thỏa mãn, sau khi xong xuôi thì ném túi tiền xuống đất rồi rời đi.
“Haha, tên đó đúng là một kẻ ngốc, sẵn sàng làm mọi thứ chỉ vì một trăm văn tiền. Hahaha.”
Lý Minh Trường chỉ để lại một tiếng cười đê tiện trước khi đi khuất tầm mắt Tần Trường An.
“Hừ, hừ.” Tần Trường An run rẩy nhặt lấy túi tiền, cất cẩn thận vào trong túi áo, nước mắt vẫn không ngừng rơi vì tủi hổ.
Anh dù sao cũng xuất thân từ gia đình tài phiệt, trước nay chưa bao giờ phải chịu một nỗi nhục nhã đến mức này. Cũng còn may, bọn chúng đã giữ lời mà trả lại tiền cho anh. Tối nay, Giai Kỳ có thể ăn một bữa ngon, cũng có thể ngủ thoải mái rồi.
Tần Trường An cởi áo khoác ướt, lau sạch vết máu trên người, trở lại trung tâm thị trấn để tìm Giai Kỳ.
…
Lúc đó, tại Địa Nguyên Đại Lục, trong bệnh viện Phong Hà tại thành phố Đại Phong.
Trong phòng bệnh, Hề Văn Sửu ngồi dựa vào giường, băng bó khắp người. Trên dải băng vẫn còn có vết máu.
Vài ngày trước, Trường Sinh Điện cùng phái Nga Mi đã có một trận quyết chiến.
Trận chiến này kéo dài một ngày một đêm. Sau khi kết thúc, đệ tử phái Nga Mi bị thương vô số. Nhưng Trường Sinh Điện còn thảm hại hơn nhiều.
Mặc dù người của Trường Sinh Điện rất đông, nhưng chưởng môn phái Nga Mi là Hàn Kiều Nguyệt lại vô cùng lợi hại. Sau một ngày đêm chiến đấu không ngừng nghỉ, Hề Văn Sửu đã bị trúng hàng chục nhát kiếm, cơ thể tổn thương nghiêm trọng.
Ngay sau trận chiến, Hề Văn Sửu đã được đưa tới bệnh viện.
Phong Hà là bệnh viện có tiêu chuẩn y tế rất cao tại thành phố Đại Phong. Tuy không thể chữa được nội thương, nhưng khả năng chữa trị chấn thương bên ngoài của bệnh viện thì vẫn đứng hàng đầu.
Lúc này, vẻ mặt của Hề Văn Sửu vô cùng bình tĩnh, nhìn Nhật Lệ đang bận rộn trước mặt, không khỏi nở nụ cười.
Trong hai ngày ở bệnh viện, tuy mang tư cách trưởng khoa, nhưng Nhật Lệ luôn trực tiếp chu đáo chăm sóc sức khỏe của anh.
Điều này khiến Hề Văn Sửu rất cảm kích.
“Trưởng khoa Nhật Lệ, cô không cần phải bận rộn như thế. Cô cứ để y tá làm mấy việc như thay băng này cho tôi cũng được.” Hề Văn Sửu không đành lòng nhìn cô vất vả vì mình, liền lên tiếng.
“Hai ngày nay đều là cô chăm sóc tôi rất cẩn thận. Chắc chắn cô cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút.”
Nhật Lệ cười nhẹ, lắc đầu nói: “Không sao, tôi không mệt. Anh là anh cả của anh Thành, đừng khách sáo với tôi.”
Việc Lăng Thành, Hề Văn Sửu cùng Tôn Đại Quân kết nghĩa anh em đã được lan truyền rộng rãi, đương nhiên Nhật Lệ cũng biết điều này.
Hề Văn Sửu nghe vậy, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhìn Nhật Lệ rồi nói: “Nói như vậy, là tôi được nhờ ơn của Lăng Thành rồi.”
Vừa nói. Hề Văn Sửu vừa đưa mắt nhìn Nhật Lệ chăm chú. Cô không chỉ rất xinh đẹp, tài giỏi, mà còn là một bác sĩ rất nhân hậu.
Sau một lúc, Hề Văn Sửu cảm thấy tò mò, liền cất tiếng hỏi: “Trưởng khoa, vậy quan hệ giữa cô và em trai tôi là gì vậy?”
Chỉ vì anh là anh cả của Lăng Thành mà được cô biệt đãi như vậy, điều này thật khiến anh không khỏi suy nghĩ về mối quan hệ của cô và Lăng Thành.
Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy những câu hỏi của Hề Văn Sửu, khuôn mặt của Nhật Lệ liền thoáng ửng hồng, sau đó cô nhẹ nhàng nói: “Anh Sửu, anh đừng nghĩ linh tinh. Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!