“Sư phụ, bây giờ con đi, nhưng nhất định sẽ có ngày quay lại tìm người.” Lăng Thành cắn răng, cố không nhìn Nam Cung Thưởng nữa, hướng về phía trên mà tiếp tục bay lên.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lăng Thành chỉ cảm thấy nội lực đã bị tiêu hao ít nhiều. Cuối cùng, khi sắp không trụ được nữa, anh đã lên tới đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi, Lăng Thành thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn khó tả. Anh đưa mắt nhìn thế giới rộng lớn phía xa, có cảm giác như là một thế giới hoàn toàn xa lạ và mới mẻ.
Nhưng cũng thật may mắn, anh đã gặp được sư phụ, còn học được kiếm thuật vô song của ông. Nếu không, e rằng anh sẽ mắc kẹt tại đây cả đời.
“Chủ nhân, chúng ta thoát rồi.” Thúy Hà cũng vô cùng phấn khích, không ngừng reo hò.
Lăng Thành gật đầu, sau đó liếc nhìn thung lũng bên dưới như nói lời tạm biệt rồi nhìn Thúy Hà: “Đi thôi!”
Nói cong, anh theo con dốc thoai thoải trên đỉnh núi đi xuống, Thúy Hà cũng tung tăng chạy theo phía sau.
Khi đến chân núi, chính là nơi đã từ biệt Phùng Lâm lúc trước, Lăng Thành đột nhiên cảm thấy tức giận. Tên nhóc Phùng Lâm đó đã cố tình chỉ sai đường, dẫn anh tới đây, thiếu chút là không thể thoát ra. Lăng Thành thật sự muốn quay về thành phố Hải Thành, dạy cho Phong Lâm một bài học.
Tuy nhiên, Lăng Thành vẫn cố kiềm chế. Điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải tới được địa bàn của Kiếm phái, băng qua hẻm núi Minh Khai, tiến đến Đại Lục Tận Thế.
Hơn nữa, khi tới được Kiếm phái, anh nhất định phải trả thù cho sư phụ Nam Cung Thưởng. Sư phụ của anh có thể xem nhẹ mối thù này, nhưng bản thân anh là đồ đệ của ông, nhất định phải đòi lại công bằng cho ông.
Nghĩ vậy, Lăng Thành dẫn theo Thúy Hà, nhanh chóng hỏi thăm đường tới Kiếm phái. Hai người đi bộ rất lâu, vì quá mệt nên Lăng Thành liền thuê một chiếc xe.
Trời sắp tối, Lăng Thành lái xe về phía rừng cây gần đó: “Thúy Hà, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây. Tối nay ngủ trong xe được không?”
“Được!”
Thúy Hà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Cô trải một lớp nệm cho Lăng Thành rồi hỏi: “Chủ nhân, lái xe có mệt không? Em sẽ bóp chân cho anh nhé.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Lăng Thành liền cảm thấy rất ấm áp.
“Không mệt.” Lăng Thành bật cười, nằm xuống lớp nệm vừa được chuẩn bị. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của Tiêu Diệu Vân và vợ của giáo chủ, liền không sao có thể ngủ được.
Nhìn thấy Lăng Thành xoay người qua lại một lúc vẫn không thể vào giấc, Thúy Hà nhẹ nhàng vỗ về Lăng Thành như đang dỗ dành một đứa trẻ, vừa xoa nhẹ người anh vừa ngâm nga một bài hát.
“Giấc mơ quá giống thật.
Em đã tỉnh lại rồi,
Khóe mắt vẫn ướt đầm…
Anh có biết chăng,
Bởi vì em tan nát cõi lòng,
Mới tìm cách trốn vào u tịch
Đời này kiếp này,
Anh là yêu thương duy nhất…”
Giai điệu của bài hát này rất hay, hơn nữa giọng hát của Thúy Hà lại vô cùng du dương, khiến cho Lăng Thành lập tức bị mê hoặc. Anh khẽ cựa mình, cất tiếng hỏi: “Thúy Hà, đây là bài gì vậy?”
Bài hát này không chỉ đẹp về giai điệu mà còn đẹp về ca từ. Đặc biệt là hai câu cuối cùng, kiếp này, chỉ yêu thương duy nhất một người.
Thúy Hà mỉm cười và nói: “Cậu chủ, bài hát này là mẹ dạy cho em từ khi em còn nhỏ. Em cũng không hề biết tên bài hát là gì.”
Lao xao.
Thúy Hà đang nói, chợt nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Trong nháy mắt, mấy người lao ra khỏi rừng cây, trên tay mỗi người đều cầm một con dao, lập tức vây quanh xe. Dựa theo cách ăn mặc của họ, có thể thấy họ rõ ràng là những tên cướp.
Vừa tới nơi, tên cầm đầu đã đưa mắt nhìn Lăng Thành và Thúy Hà rồi chém trực tiếp vào đầu xe.
“Mau mau, nộp tiền ra đây.” Tên cầm đầu lạnh lùng nói.
Đám người này hiển nhiên không phải là tay mơ, rõ ràng mỗi người đều đã được huấn luyện kỹ càng.
Lăng Thành chỉ cười nhạt. Những tên cướp trước mặt anh thực lực không cao, ngay cả kẻ cầm đầu cũng chỉ là Vũ Tướng bậc năm. Ai cho chúng dũng khí để trở thành cướp đường chứ?
“Cậu chủ…” Thúy Hà kéo chặt cánh tay Lăng Thành, có chút hoảng hốt.
Lăng Thành vỗ nhẹ vào bàn tay Thúy Hà, an ủi: “Đừng sợ.”
Lập tức, Lăng Thành hạ cửa kính xe, nhìn tên cầm đầu rồi nói nhỏ: “Chúng tôi trên người cũng không có đồ vật gì đáng giá. Nếu các anh có tiền, hay là đưa bớt cho chúng tôi một ít đi.”
Cái gì? Tên nhóc này vừa nói bậy bạ gì vậy? Mấy tên cướp đưa mắt nhìn nhau, không tin được vào những gì chính mình vừa nghe thấy.
Tên câm đầu cau mày nói: “Ý mày là sao, tãi nhãi ranh?”
“Lại đây, lấy tiền ra.” Ông chủ lạnh lùng nói. Đám người này hiển nhiên không phải lần đầu tiên cướp đường, từng người một đều được huấn luyện kỹ càng.
“Ý của tôi là, mấy người hãy để lại những thứ có giá trị, sau đó thì bò khỏi đây.” Lăng Thành cũng không muốn nhiều lời với chúng, chỉ lạnh lùng nói thẳng.
Kẻ cầm đầu bỗng nhiên tức giận, quát lớn: “Mày điên rồi phải không? Mạnh miệng đấy. Anh em, xông lên đánh nó.”
Khi anh ta vừa nói xong, bản thân liền lập tức xông lên. Những tên đàn em cũng nhanh chóng lao tới.
Lăng Thành bất lực thở dài. Là bọn chúng tự tìm đường chết, cũng không thể trách anh được.
Lúc này, Lăng Thành cầm Huyết Kiếm, chậm rãi đẩy cửa xe ra. Huyết Kiếm lập tức bay lên không trung.
“Vút!”
Trong khoảnh khắc, một luồng kiếm khí đáng sợ bộc phát, trực tiếp xử lý những tên cướp đường.
Chỉ kịp hét lên một tiếng, những tên cướp hoàn toàn không có thời gian để phản ứng, tất cả mau chóng ngã xuống.
Lăng Thành bình thản lắc đầu. Chỉ là mấy tên cướp vặt, không xứng đáng để anh sử dụng Thiên Cang kiếm pháp.
“Cậu chủ tuyệt quá.”
Đến tận lúc này, Thúy Hà mới có thể bình tĩnh trở lại. Cô không khỏi vui mừng cổ vũ Lăng Thành. Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của cô rơi vào thanh Huyết Kiếm trong tay Lăng Thành, gương mặt vô cùng kinh ngạc: “Cậu chủ, kiếm của anh …”
Trên thanh Huyết Kiếm, máu của đám cướp dính vào mau chóng bị hút lấy, sau đó từ thanh kiếm phát ra một luồng ánh sáng màu xanh, lóe lên rồi biến mất rất nhanh.
Huyết Kiếm sau khi hút máu người sẽ được nâng cấp. Loại vũ khí này có tất cả bảy cấp độ. Đỏ, da cam, vàng, xanh lục, xanh lục lam, xanh lam và tím. Mỗi cấp độ lại được chia thành năm bậc nhỏ.
Trong trận chiến đẫm máu lúc trước tại tháp Thiên Hà, Huyết Kiếm cũng đã hút không biết bao nhiêu máu người, hiện tại đã đạt tới cấp xanh lục bậc thứ năm rồi. Chỉ cần một bước nữa, nó có thể đạt tới cấp lục lam.
Lăng Thành cười và giải thích với Thúy Hà: “Đây là một thanh kiếm có thể nâng cấp, em đừng ngạc nhiên. Nhân tiện, lục soát mấy tên này xem có thứ gì dùng được không.”
Nói xong, anh liền bước tới trước.
Thúy Hà cũng gật đầu, cùng Lăng Thành lục soát quần áo của mấy tên cướp.
“Cậu chủ, nhìn xem đây là cái gì?” Thúy Hà lấy được một vật gì đó từ tên cầm đầu, kinh ngạc giơ ra phía trước.
Vật đó trông giống như một viên ngọc bích, sáng lấp lánh.
Lăng Thành đưa tay nhận lấy món đồ, nhìn kỹ lại rồi chợt nhíu mày. Thứ này tuy giống như ngọc bích, nhưng lại không phải ngọc bích. Từ nó tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, kỳ lạ hơn cả là còn có thể phát sáng trong bóng tối. Đồ vật kỳ lạ như vậy, chắc chắn là đồ tốt, nhất định sẽ hữu dụng.
Lăng Thành không nghĩ nhiều, cứ thế cất đi. Sau đó hai người còn tìm được rất nhiều tiền trong người những tên cướp.