Quỳ xuống bái anh làm sư phụ?
Từ Ngọc sắc mặt thay đổi trầm trọng, cô ta trừng mắt nhìn Lăng Thành, "Đừng quá tự phụ..."
Lăng Thành nhún vai: "Được rồi, tôi sẽ không ép buộc cô, cô gọi vị hôn phu của mình lên rồi trói tôi lại. Cho dù bài hát tôi viết có thối trong bụng, cũng không đưa cho cô."
Nghe vậy Từ Ngọc cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Lăng Thành, nghiến răng căm hận. Bái tên trộm này làm sư phụ, cô ta ngàn vạn lần cũng không muốn.
Nhưng ... bài hát anh hát vừa rồi thật sự rất hay.
Nếu mai này được hát trên sân khấu “Phú Quý”, chắc chắn cô ta sẽ còn được nhiều người biết đến hơn nữa.
“Tôi cho cô ba giây.” Lăng Thành cười nói: “Sau ba giây nếu cô không bái tôi làm sư phụ, sẽ không có cơ hội.”
“Ba.”
“Hai.”
Từ Ngọc cắn chặt môi, suýt chút nữa chảy máu.
"Một."
Lúc này, Từ Ngọc đột nhiên hoảng sợ, lo lắng giậm chân: "Tôi ... Tôi sẽ làm."
“Bụp.”
Khi giọng nói vừa dứt, đôi chân mảnh khảnh của Từ Ngọc khụy xuống, quỳ xuống trước mặt Lăng Thành, mím chặt môi, nhẹ nói: "Đồ đệ... bái kiến sư phụ."
Nói như vậy, Từ Ngọc tôn sùng Lăng Thành làm thầy, trong lòng vô cùng không tình nguyện, thậm chí còn coi như bị sỉ nhục.
Nhưng cô ta thực sự không thể không làm được. Nếu ngày mai không có bài hát mới, hình ảnh của cô ta sẽ tụt dốc thảm hại.
Lăng Thành nhìn Từ Ngọc cười, cảm thấy rất thoải mái: "Được rồi, đồ đệ ngoan, đứng dậy đi.”
Trong lúc nói chuyện, Lăng Thành không nhịn được ở trên người Từ Ngọc quan sát. Phải nói rằng, Từ Ngọc từ khuôn mặt cho đến vóc dáng đều rất đẹp.
“Anh, mau viết bài hát đi!” Từ Ngọc lo lắng thúc giục một câu.
Lăng Thành bật cười, cầm giấy bút lên viết toàn bộ bài hát. Viết xong, anh đưa cho Từ Ngọc.
Từ Ngọc tràn đầy vui mừng, sau khi tiếp nhận, không khỏi hát vài câu.
“Mật ngọt, em cười thật ngọt ngào. Giống như hoa nở trong gió xuân ..."
Hay!
Nhịp điệu rất dễ nghe.
Khỏi phải nói, Từ Ngọc vô cùng mừng rỡ, không ngờ tên nhìn lén này lại viết được bài hát hay như vậy. Không, anh không phải là tên nhìn lén, anh bây giờ là sư phụ của cô ta.
“Thế nào rồi bà xã, tiểu tử này thực sự viết được nhạc sao?” Lúc này, Phùng Lâm kêu một tiếng, bước nhanh vào phòng.
Từ Ngọc vui vẻ khen ngợi, “Bài hát này do sư phụ viết thực sự rất hay. Ngày mai lên sân khấu tôi không phải lo lắng gì nữa.”
Cái gì?
Sư phụ?
Phùng Lâm sững sờ, đầu óc đột nhiên có chút rối rắm.
Sau vài giây, Phùng Lâm không khỏi nói: "Bà xã, tại sao em lại gọi tiểu tử này là sư phụ?”
Từ Ngọc gật đầu, thành khẩn nói: "Sư phụ là người rất tài giỏi. Xem ra trước đây chúng ta đều hiểu lầm người rồi."
Một bài hát hay như vậy, ngay cả những người ở Văn Phái, cũng có thể không viết được.
Nghe nói vậy, Phùng Lâm trong lòng nhất thời có chút tức giận. Tiểu tử này rõ ràng là một tên háo sắc, trông không giống người có tài. Có lẽ hắn đã đi sao chép bài hát này của người khác. Vị hôn thê của anh ta, gọi tiểu tử này là sư phụ, nghe thật không được tự nhiên.
Lăng Thành thở dài nói với Từ Ngọc, “Từ Ngọc, cô gái nhỏ đi theo tôi, các người cũng nên thả cô ấy ra.”
“Được. Thả cô ấy ra.” Từ Ngọc vội vàng nói.
Chỉ một lúc sau, Thúy Hà đã được đưa lên.
Thúy Hà thấy Lăng Thành, vô cùng vui mừng, chạy tới ôm chặt lấy cánh tay anh.
“Công tử, anh không sao, thật tốt.” Đôi mắt của Thúy Hà đỏ hoe. Vừa rồi cô ấy bị nhốt trong phòng tối, vừa sợ vừa lo lắng cho Lăng Thành.
Lăng Thành cười an ủi vài câu. “Không sao! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, không cần lo lắng.”
Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng Thúy Hà thực sự lo lắng cho anh.
Lúc này, Từ Ngọc đi giày cao gót đi qua, không khỏi nhìn Lăng Thành hỏi: "Sư phụ à, sư phụ cũng là người của Văn phái à?"
Tại Đông Môn đại lục, người có tài đều gia nhập Văn phái. Lăng Thành có thể viết một bài hát hay như thế, liệu anh có phải người của Văn phái không?
Trong một thoáng, Thúy Hà cả người ngây ngẩn.
Cô ấy không... không nghe lầm chứ?
Từ Ngọc kêu Công tử là sư phụ?
Thúy Hà tuy là người bình thường, nhưng phiêu bạt khắp xứ, kiến thức sâu rộng, người trước mặt là một ngôi sao lớn, người hâm mộ vô số, cao cao tại thượng. Người như vậy, chớp mắt lại trở thành đồ đệ của công tử.
Thật là không thể tin nổi.
Nghĩ đến đây, Thúy Hà không khỏi nhìn Lăng Thành, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ.
Lăng Thành khoát khoát tay, cười nói: "Từ Ngọc, tôi không phải người của Văn phái. Trước đây tôi sống ở trong núi đã lâu, gần đây mới đi ra ngoài."
Hóa ra là như vậy.
Từ Ngọc bừng tỉnh, ngay sau đó cung kính nói, “Nếu như vậy, tôi sẽ cho người dưới dọn dẹp một căn phòng, sư phụ tạm thời ở lại đây đi.”
Ngày mai cô ta sẽ biểu diễn trên sân khấu, cô ta phải tập bài hát mới này.
“Được!”
Thấy bên ngoài trời đã khuya, Lăng Thành gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự sắp xếp của Từ Ngọc, Lăng Thành và Thúy Hà được đưa vào một căn phòng sang trọng trên tầng hai.
Vừa vào đến phòng, Thúy Hà không đợi được bước lên, hỏi Lăng Thành, "Công tử, tại sao cô Từ vừa rồi lại gọi anh là sư phụ?"
Đến bây giờ Thúy Hà vẫn cảm thấy khó tin.
Lăng Thành cười nhẹ: "Tôi đã dạy cô ấy hát. Đương nhiên cô ấy phải gọi tôi là sư phụ.”
“Công tử, anh biết viết nhạc à?” Thúy Hà thấp giọng hỏi.
Lăng Thành cười không nói, vuốt tóc cô ấy một cái.
Trước khi ngủ, Thúy Hà còn giúp Lăng Thành lấy nước rửa chân, chăm sóc anh bằng mọi cách có thể.
Lăng Thành trong lòng vô cùng xúc động, nhớ lại lúc còn ở nhà họ Giai làm con rể, anh phải phục vụ Giai Kỳ rửa chân, lại chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có người làm việc tương tự như vậy với mình.
Phải nói rằng Thúy Hà rất giỏi chăm sóc người khác, lại khôn khéo khiến người khác phải yêu thích.
Sau khi đợi Lăng Thành tắm rửa xong, Thúy Hà mệt mỏi, nằm ở đó không lâu liền ngủ thiếp đi.
Lăng Thành không cảm thấy buồn ngủ. Anh đang nghĩ cách thoát khỏi đây. Anh thực sự không thể ngủ được, vì vậy anh chỉ ngồi đó thiền định và bắt đầu âm thầm tập luyện.
Lúc này đã là đêm khuya, bốn bề yên tĩnh không tiếng động.
…
Ngay khi Lăng Thành chuẩn bị bước vào trạng thái tu luyện, đột nhiên, cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra.
Một giây tiếp theo, một bóng người vụt tới, trên tay cầm một con dao dài, ánh sáng lạnh lẽo le lói trong đêm.
Lăng Thành thoáng mở mắt ra, liền giật mình khi nhìn thấy người đi tới.
Đó là Phùng Lâm.
Mẹ kiếp, người đàn ông này đêm khuya vắng lặng lao tới, là muốn ám sát anh?
Nghĩ tới điều này, Lăng Thành ngồi im không động đậy, yên tĩnh chờ Phùng Lâm tới gần.
…
Bên kia, Địa Nguyên đại lục.
Tổng đàn phái Nga Mi.
Bên trong đại sảnh, người đứng đầu phái Nga Mi Hàn Kiều Nguyệt đang ngồi trên ghế phượng hoàng, bộ dáng quyến rũ lộ ra, nhưng trên mặt lại có chút lạnh lẽo.
Trước mặt cô ta, vài người lặng lẽ đứng đó. Đều là các trưởng lão của phái Nga Mi.
Khí thế uy nghiêm của Hàn Kiều Nguyệt bao trùm cả đại sảnh, bầu không khí trong toàn bộ đại sảnh dường như rất phiền muộn.
Lúc này, Hàn Kiều Nguyệt liếc nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói: "Không có tin tức gì về Diệu Huyền sao?"
Ba ngày trước, đệ tử Nga Mi đóng ở thành phố Đại Phong nghe được tin tức rằng Diệu Huyền sư thái và Lăng Thành đánh nhau, sau đó bà ta liền biến mất một cách kỳ lạ.
Biết được tin tức, Hàn Kiều Nguyệt ban đầu cũng không có cảm giác gì, cho đến ngày hôm sau không có tin tức gì của Diệu Huyền sư thái, Hàn Kiều Nguyệt mới ra lệnh cho tất cả đệ tử phái Nga Mi đi tìm kiếm.
Bây giờ đã ba ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Diệu Huyền sư thái.
Tiếng nói vừa dứt, Miêu Linh sư thái cũng bước ra, phức tạp nói, “Chưởng môn, trên giang hồ, chúng ta đã phái người đi hỏi thăm các môn phái, nhưng cũng không nghe ngóng được chút tin tức gì về Diệu Huyền.”
Miêu Linh sư thái là một trong các trưởng lão của phái Nga Mi, chỉ kém Diệu Huyền sư thái nửa tuổi, hiền lành và khiêm tốn, trên giang hồ danh tiếng không cao bằng Diệu Huyền sư thái, nhưng phẩm chất vô cùng tốt.
Vừa nói, Miêu Linh sư thái lại tiếp tục, “Theo chúng ta điều tra, tên Lăng Thành đó cũng biến mất, đến nay không rõ tung tích.”
Cái gì?
Tại sao lại có chuyện như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!