"Tôi tên là Thúy Hà." Cô gái ăn mày thấp giọng đáp lại. Ngay sau đó, cô ta nhìn về phía Lăng Thành, trên mặt tràn đầy sốt ruột: "Vị công tử này, quả thật tôi có ăn trộm hai cái bánh bao. Nhưng hai cái bánh bao đó chỉ có giá hai đồng tiền. Chiếc nhẫn anh đưa cho ông chủ có thể mua cả ngàn cân bánh bao. Anh mau đi đòi lại nhẫn đi.”
Cô ta tuy rằng chỉ là một người ăn mày, nhưng cô ta cũng rất biết xem đồ.
Chiếc nhẫn Lăng Thành lấy ra vô cùng tinh mỹ, vừa nhìn là biết không phải đồ bình thường. Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, sao cô ta có thể chịu ân huệ lớn như vậy được.
"Đồ ăn mày thối tha, câm miệng cho ta." Ông chủ khách sạn nhất thời nổi giận. Lão ta khó khăn lắm mới có được chiếc nhẫn này, sao có thể trả lại dễ dàng được? Ông chủ khách sạn hung tợn trừng mắt nhìn Thúy Hà: "Loại chó má thấp hèn như mày mà cũng dám chõ mũi vào chuyện của ông đây à? Dám trộm bánh bao của tao, tao không đánh chết mày thì thôi.”
Thúy Hà không hề nhát gan, cũng trừng mắt nhìn lại ông ta.
"Ái chà? Còn dám trừng mắt với tao? Có vẻ vừa rồi mày ăn đòn vẫn chưa đủ đúng không?" Ông chủ khách sạn vén lên tay áo, nói vừa dứt lời liền hùng hổ mà tiến lại.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lăng Thành chạy nhanh lên ngăn trở, vỗ vỗ bả vai ông chủ khách sạn: "Được rồi, được rồi. Cô ta vẫn là một đứa nhóc. Ông đừng chấp nhặt với cô ta nữa. Cái nhẫn đó là để trả hai cái bánh bao, cũng không cần trả lại gì hết."
Nghe Lăng Thành nói như thế, ông chủ khách sạn mặt mày hớn hở: "Nói thế nghe còn được."
Nói xong, lão ta lại hung hăng trừng mắt nhìn Thúy Hà, sau đó liền mang theo người trở về khách sạn.
Lăng Thành xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn Thúy Hà: "Về sau đừng có đi ăn trộm nữa."
"Công tử, tôi thật sự rất đói bụng." Thúy Hà trề môi, ấm ức nói. Ngay sau đó, cô ta liền thấp giọng nói: "Nhưng tôi đi trộm bánh bao cũng là có nguyên nhân. Ông chủ khách sạn này rất đáng giận, chưa bao giờ coi những ăn mày như tôi là người hết. Lần trước tôi chỉ đứng ở cửa khách sạn một lát, ông ta liền sai người đuổi tôi đi. Còn ăn nói rất khó nghe. Nên tôi mới đến đây ăn trộm bánh bao.”
Haha.
Vẫn là một ăn mày có nguyên tắc.
Nghe đến đó, Lăng Thành nhịn không được nở nụ cười, nhìn Thúy Hà hỏi: "Cô nhỏ như vậy đã phải đi xin ăn, người nhà của cô đâu?"
Thần sắc Thúy Hà ảm đạm đi xuống, cúi đầu nói: "Tôi... Tôi không có bố mẹ. Từ rất nhỏ đã đi lưu lạc. Tôi cũng không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể đi ăn mày..."
Nói xong những lời này, Thúy Hà ngẩng đầu nhìn Lăng Thành, rất là cảm kích: "Công tử, vừa rồi thật sự cám ơn anh."
Lăng Thành nở nụ cười, sờ sờ đầu Thúy Hà, Ngay sau đó, Lăng Thành hỏi: "Đúng rồi, cô có biết chỗ này là đâu không? Lúc trước tôi vẫn ở trên núi, gần đây mới xuống núi. Cho nên tôi cũng không biết gì về thế giới này cả.”
Nghe Lăng Thành nói như thế, Thúy Hà nhợt nhạt cười, nói: "Công tử, nơi này là thành phố Hải Thanh, là thành phố phồn hoa nhất đại lục Đông Môn."
Đại lục Đông Môn?
Chết tiệt, đại lục Đông Môn? Bảy bản Thái Huyền Chân Kinh có nói thế giới này có chín đại lục. Đại lục Đông Môn này là một trong số đó. Đúng rồi, lúc ấy Diệu Huyền sư thái cũng bị truyền tống lại đây, cũng không biết bà ta đang ở đâu.
Lăng Thành đang nghĩ ngợi, chợt nghe Thúy Hà tiếp tục nói: "Công tử, ở đại lục Đông Môn có tứ đại tông phái, thực lực phi thường mạnh mẽ, nhất định không thể trêu chọc vào. Này tứ đại tông môn phân biệt là: Kiếm phái, Ngọc phái, Đan phái, Văn phái."
"Kiếm phái đều sử dụng kiếm. Kiếm pháp của bọn họ rất lợi hại."
"Ngọc phái chỉ có phụ nữ mới có thể gia nhập. Người đẹp như ngọc, cho nên mới có tên Ngọc phái."
"Đan phái chuyên luyện đan. Bọn họ có thể luyện chế rất nhiều đan dược lợi hại."
"Văn phái có những đệ tử đều vô cùng tài giỏi. Có thể nói họ đều là những đại văn hào, có thể viết thơ, có thể soạn nhạc."
Thúy Hà thao thao bất tuyệt nói. Cô ta lưu lạc nhiều nơi. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thấy nhiều biết nhiều. Lúc này bởi vì cảm kích Lăng Thành nên cô ta liền đem những chuyện mình biết nói ra hết.
Nghe đến mấy cái này, Lăng Thành nhịn không được thở sâu một hơi, hỏi: "Vậy cô có biết cách để rời khỏi đại lục này không?”
"Chuyện này…" Thúy Hà lộ ra vẻ ngơ ngẩn. "Công tử, tôi không biết."
Cô ta biết rất nhiều chuyện ở đại lục Đông Môn, nhưng lại không biết thế giới này còn có đại lục khác.
Lúc này, Thúy Hà vẫn còn nghĩ tới chuyện vừa rồi, nhịn không được nói: "Công tử, lòng tôi thật là khó chịu. Tôi trộm hai cái bánh bao, nhưng anh lại đem nhẫn cho ông chủ khách sạn. Chiếc nhẫn kia rất quý, có thể đổi lấy rất nhiều bánh bao. Vậy mà anh lại mang đi đổi lấy hai cái bánh bao."
Thúy Hà vừa nói, vừa bĩu môi, trông rất là khó chịu.
Lăng Thành bị vẻ giận dỗi của cô ta làm cho bật cười, nói: "Nhẫn vẫn còn ở chỗ tôi đây, căn bản là chưa đưa cho ông ta."
Nói vừa dứt lời, Lăng Thành liền lật bàn tay lại. Chỉ thấy chiếc nhẫn vừa rồi đang ở trong bàn tay Lăng Thành.
Đúng vậy, vừa rồi Lăng Thành thấy ông chủ khách sạn kia thật sự là khinh người quá đáng.
Lăng Thành liền dùng thuật Quỷ Thủ để lấy nhẫn trở về. Không chỉ có như thế, Lăng Thành còn thuận tay lấy tất cả tiền trên người ông chủ khách sạn lại đây.
Thúy Hà thấy nhẫn trong tay Lăng Thành, nhịn không được há to miệng, ngơ ngác nhìn Lăng Thành, nói không ra lời.
Đây... Đây tình huống gì vậy?
Vừa rồi Thúy Hà tận mắt thấy công tử đem chiếc nhẫn cho ông chủ khách sạn kia cơ mà.
Sao bây giờ chiếc nhẫn lại ở trong tay công tử rồi?
Trong lúc nhất thời, Thúy Hà che miệng lại, kinh ngạc hỏi: "Công tử, anh làm như thế nào vậy?"
Lăng Thành mỉm cười, tùy ý nói: "Chỉ một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi."
Nói thật, bản bí tịch Quỷ Thủ này là do phu nhân giáo chủ đưa cho Lăng Thành. Lúc trước Lăng Thành học Quỷ Thủ là muốn trộm kinh thư của hiệu trưởng Diệp Vân, kết quả vẫn cũng chưa có cơ hội thi triển.
Từ trước đến giờ, Lăng Thành cũng chỉ sử dụng Quỷ Thủ một lần, đó là lần trộm di động của Nạp Lan. Nghĩ đến lần đó, Lăng Thành liền muốn cười. Lúc ấy Lăng Thành lấy di động của Nạp Lan, còn nhận được nhiều ảnh của Vũ Mi. Bây giờ nhớ lại, dáng người của Vũ Mi vẫn như đang ở trước mắt.
"Công tử, anh lợi hại thật đó." Một bên Thúy Hà nhìn Lăng Thành, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ
Lăng Thành cười cười, lại xoa đầu của cô ta: "Được rồi. Thúy Hà, tôi phải đi. Chúng ta sau này còn gặp lại. Cám ơn cô nói cho tôi biết nhiều như vậy."
Nói vừa dứt lời, Lăng Thành phất tay cùng Thúy Hà cáo biệt, xoay người về phía trước.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất là nghĩ biện pháp đi đại lục Địa Nguyên hoặc là Đại lục Tận Thế. Diệu Vân cùng Trần Huyền không biết đang ra sao rồi. Hiện tại Lăng Thành không thể chậm trễ thời gian, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tìm hai cô vợ của mình.
Kết quả mới vừa đi không xa, Lăng Thành liền cảm giác phía sau có một trận bước chân. Lăng Thành nhìn lại, thấy Thúy Hà vẫn một mực đi theo.
Lăng Thành dừng bước, bất đắc dĩ nói: "Cô đi theo tôi làm gì vậy?"
"Công tử. Anh… Anh có thể thu nhận tôi không?" Thúy Hà xoa xoa tay, cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng : "Tôi muốn đi theo anh."
Thúy Hà không có ai để dựa vào, lưu lạc khắp nơi. Cô ta đi đâu cũng bị bắt nạt, thế nhưng chưa từng ai chịu ra mặt giúp đỡ cô ta.
Lăng Thành là người thứ nhất ra tay giúp đỡ. Lúc này Thúy Hà âm thầm quyết tâm phải làm người hầu cho Lăng Thành.
Cái gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!