Tống An Nhiên đứng ở một bên, đôi mày thanh tú cũng hơi nhíu lại. Tuy bản thân rất ít nói chuyện cùng Lăng Thành, nhưng cùng là người nhà họ Tống, đợi lát nữa nếu Lăng Thành gây chuyện mất mặt, vậy bản thân há chẳng phải là cũng mất mặt theo hay sao?
Lúc này, Tiêu Thanh Sơn cũng sửng sốt một chút: “Đây không phải con rể nhà họ Tống sao?” Mấy lời phía sau còn chưa nói ra, Tiêu Diệu Vân đã vội vàng lên tiếng: “Ba, anh ta chính là giám bảo sư danh dự con vừa thuê đó!” Gì cơ? Tất cả mọi người đều nén cười, ha ha, hắn mà là giám bảo sư danh dự á? Hắn nổi tiếng là vô dụng đó, nhà họ Tống hận không thể để hắn cút nhanh một chút, cũng là bởi vì hắn chẳng được tích sự gì đó! Tiêu Diệu Vân vậy mà để hắn làm giám bảo sư danh dự? Ha ha ha!
Lúc này, Tiêu Thanh Sơn thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Lăng Thành, cũng không nhiều lời, mà là nhẹ gật đầu. Mấy năm gần đây, sản nghiệp của nhà họ Tiêu đều giao cho Tiêu Diệu Vân quản lý. Kinh doanh ngay ngắn rõ ràng. Nếu con gái đã tin dùng cái tên nhóc này, chứng minh hắn cũng có chút tài hoa chứ nhỉ? Mặc dù tên của Lăng Thành tại thành phố Đại Phong chính là một chuyện cười, có điều Tiêu Thanh Sơn vẫn tin tưởng ánh mắt của con gái mình.
Nhận được sự đồng ý Tiêu Thanh Sơn, Lăng Thành tiến lên phía trước, cẩn thận xem xét đồ sứ của gã đầu trọc! Giờ phút này, khắp đại sảnh đều là tiếng ồn ào. Có điều bầu không khí so với lúc trước khác biệt rõ ràng. Thời điểm Tiêu Thanh Sơn giám định, tất cả mọi người mang tâm thái sùng kính, mà lúc này, đại đa số ánh mắt nhìn Lăng Thành tựa như thấy được một thằng hề. Giám bảo sư danh dự? Chỉ dựa vào cậu ta? Cái cô Tiêu Diệu Vân này còn quá trẻ, chỉ dựa vào chuyện lần trước đã dễ dàng tin tưởng tên nhóc này như vậy. Chờ lát nữa xem hắn làm trò cười như thế nào đi. Trong chớp nhoáng này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ cơ hồ cũng nghĩ như vậy.
Cùng lúc đó, Tiêu Diệu Vân cũng bắt đầu có chút thấp thỏm không yên. Cái tên Lăng Thành này quá tự tin, ba của mình cũng đã giám định xong, hắn lại còn muốn xem...Lỡ như thật sự gây chuyện mất mặt, vậy ba nhất định sẽ trách mình.
Đúng lúc này, Lăng Thành quan sát mấy giây, bỗng nhiên giơ tay phủi mấy đường trên bình sứ. “Ê? Cậu làm gì vậy, làm hỏng rồi cậu bồi thường nổi không hả?” Gã đầu trọc biến sắc, nhanh chóng ngăn lại nói. Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng đều lắc đầu. Tên nhóc này rõ ràng cái gì cũng không hiểu. Mặc dù trong giám định đồ sứ có cách nói “nhìn, nghe, so, thử”, chỉ riêng “nghe” mà nói, là nhẹ nhàng gõ đồ sứ để phát ra âm thanh, dùng để phân biệt tình trạng của thai sứ, nghĩ đến cái dạng lấy tay phủi vài cái này của hắn, thực sự là quá không chuyên nghiệp. Nhưng mà Tiêu Thanh Sơn đứng ở một bên lại hơi hơi nheo mắt. Động tác của Lăng Thành nhìn thì như tùy tiện, thậm chí còn giống như diễn trò, nhưng tựa hồ lại rất có nghiên cứu về mặt này. Loại phương thức phân biệt đặc biệt này, bản thân hình như từng gặp qua ở đâu rồi...
Phù! Đúng lúc này, Lăng Thành dừng lại động tác, đem bình sứ đặt ở bên tai, yên tĩnh lắng nghe một lát. Làm xong những việc này, Lăng Thành đặt đồ sứ xuống, quay đầu nhìn Tiêu Diệu Vân: “Hắn muốn bán giá bao nhiêu?” Không đợi Tiêu Diệu Vân trả lời, gã đầu trọc cướp lời nói: “50 triệu, thiếu một ngàn cũng không được.” Chỉ có 50 triệu? Lăng Thành trong lòng âm thầm nở nụ cười, vô cùng khẳng định nói với Tiêu Diệu Vân: “Có thể mua!”
Trước đây Lăng Thành cùng vị đại sư quốc học kia học tập giám bảo, thứ học nhiều nhất chính là đồ sứ. Cái bình sứ trước mắt này, bất kể là màu men hay là phẩm chất đều giống như Tiêu Thanh Sơn đã nói vừa nãy, đều là thượng phẩm, chỉ là tạo hình có chút đặc biệt. Cho nên ngay từ đầu Lăng Thành cũng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh, Lăng Thành phát hiện dưới đáy bình sứ lưu lại một chút bùn đất, bùn đất có mùi nấm mốc mục nát, Lăng Thành kết luận, đây nhất định là đồ cổ mới được khai quật. Không sai, chính là cổ vật vừa mới được khai quật ra khỏi lòng đất!
“Ha ha...” Bây giờ, nghe được Lăng Thành nói vậy, Tiêu Diệu Vân còn chưa phản ứng lại, ở chung quanh cũng không biết là ai nhịn không được bật cười đầu tiên, ngay sau đó không ít người cũng ồn ào cười to theo. “Ối chà, buồn cười quá đi mất, tên nhóc này, cậu thế mà xem mình là giám bảo sư thật hả?” “Ha ha, 50 triệu cậu cũng dám mua? Cái đồ chơi này ấy à, cùng lắm cũng chỉ đáng mấy tram ngàn thôi.” “Đúng đó, ông chủ Tiêu đã nói là đồ giả rồi, cậu còn đàng hoàng dõng dạc ở đây giả vờ giả vịt?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!