Nhàn Thanh lại thêm tức giận, cô cắn môi, cảm thấy bất cứ lúc nào Lăng Thành cũng sẵn sàng lợi dụng cô.
Nhìn thấy cô lại sắp khóc, Lăng Thành tỏ ra bất lực nói: “Tôi cũng muốn đưa cô đi theo, nhưng nữ tư lệnh vừa nói trong lều, cô cũng đã nghe thấy rồi đấy, tôi không thể đưa theo cô ra ngoài được. Hiện tại trong doanh trại này có biết bao nhiêu người đang để ý đến chúng ta, làm sao tôi có thể cứ thế mà mang cô theo được.”
Lăng Thành không hề nói dối, anh thực sự muốn mang cô đi. Dù sao thì thực lực của Nhàn Thanh cũng không hề thấp, nếu mang cô theo, chính là tiếp thêm sức mạnh cho Địa Nguyên Đại Lục.
“Anh Lăng Thành, quan hệ của vợ chồng anh thật tốt. Lúc này vẫn muốn cùng nhau trò chuyện.” Đúng lúc này, một giọng nói lại vang tới.
Không ai khác ngoài Hắc Bạch Song Sát.
Người áo trắng bước tới trước, mỉm cười rồi nói với Nhàn Thanh: “Cô đang lo lắng cho an nguy của anh Lăng Thành trong nhiệm vụ lần này phải không? Anh Lăng Thành thật may mắn vì có một người vợ như cô.”
“Đúng vậy, thật là may mắn cho anh khi có một người vợ yêu quý mình như thế.” Người áo đen đứng gần đó cũng lập tức nói thêm.
Hai người một đen một trắng, một người vừa khen nàng là vợ tốt, một người lại khen Lăng Thành là người chồng may mắn, thật khiến Nhàn Thanh đỏ bừng mặt. Tuy nhiên cô lại không thể phản bác, chỉ có thể giữ nỗi uất ức trong lòng.
Lúc này, giọng nói của người áo đen đột nhiên thay đổi. Anh ta hướng về phía Lăng Thành rồi nói:
“Lăng Thành, lần này anh đi tấn công sáu môn phái, chỉ có thể mang theo ba mươi người thôi. Tuy số lượng không nhiều, nhưng bọn họ đều thuộc cấp Vũ Hầu. Bây giờ tất cả đang đợi anh ở phía trước doanh trại, anh mau tới gặp bọn họ.”
Lăng Thành gật đầu, đi bộ tới trước doanh trại nơi binh lính đang đợi.
Khi đi ngang qua Nhàn Thanh, anh liền trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, bất cứ khi nào có cơ hội tôi sẽ đưa cô ra ngoài.”
Anh vừa nói xong, chưa đợi Nhàn Thanh kịp phản ứng liền mỉm cười hôn lên má cô.
“Vợ yêu, chờ anh trở lại.”
Hôn xong, anh lập tức xoay người bỏ chạy, nhân lúc Nhàn Thanh còn chưa nổi giận đuổi theo anh. Haha, hôn cô ấy như vậy chắc chắn cô ấy rất giận. Lăng Thành cảm thấy không khỏi mừng rỡ khi nghĩ đến dáng vẻ tức giận của cô.
“Anh!” Đương nhiên Nhàn Thanh gần như nổ tung vì tức giận, chỉ biết quát lên một tiếng.
Cô vốn giữ thân trong sạch, sao lại bị một người đàn ông hôn lên mặt được chứ. Khuôn mặt cô lập tức ửng đỏ, cố gắng đuổi theo Lăng Thành nhưng không kịp, anh thực sự đã đi rất xa rồi.
“Cô Nhàn Thanh, trong doanh trại có nội quy, người nhà không được tùy tiện đi lại. Bây giờ cô nên về trại nghỉ ngơi đi.” Người áo đen cười nói.
Nhàn Thanh bất lực dậm chân, sau đó đành phải trở về lều.
Cùng lúc đó, Lăng Thành đã đưa ba mươi binh lính tới tòa nhà Thiên Hà. Trên đường đi, trong lòng Lăng Thành đã lập kế hoạch để không đánh lén sáu môn phái lớn.
Sau nửa giờ, Lăng Thành đã mang theo ba mươi binh lính tới đỉnh núi phía sau tòa nhà Thiên Hà. Đứng trên đỉnh núi, tầm nhìn bao quát, có thể nhìn rõ tình hình của cả hai doanh trại.
Lúc này, tất cả các binh lính đều cảm thấy vô cùng hưng phấn. Sườn đồi này thực sự là một địa điểm rất tốt để có thể thực hiện các cuộc tập kích.
Bọn họ còn đang chưa kịp vui mừng, Lăng Thành liền vòng ra đằng sau, thực tiếp phong ấn ba mươi người bọn họ với tốc độ cực nhanh, khiến cho tất cả bọn họ lập tức bất động.
“Tiểu Hầu, anh đang …” Ba mươi người lính đều bối rối.
Họ chưa bao giờ có thể nghĩ rằng chỉ huy của họ sẽ ra tay đột ngột như vậy.
Lăng Thành không vội trả lời, chỉ mỉm cười chế nhạo, lấy trong người ra mấy viên thuốc rồi lần lượt nhét thẳng vào miệng họ.
Những viên thuốc này được gọi là thuốc Thông Thiên.
Lúc trước, để có thể thu phục các thế lực tà ác khác nhau tại Thiên Môn, Lăng Thành đã điều chế rất nhiều thuốc Thông Thiên. Như mười ác nhân hàng đầu, ban đầu họ toàn toàn không muốn gia nhập Thiên Môn giáo. Chỉ khi bị Lăng Thành cho uống thuốc Thông Thiên, họ mới sẵn lòng gia nhập Thiên Môn.
“Chỉ huy Lăng Thành, anh, anh cho chúng tôi uống cái gì vậy?”
“Đó là một loại thuốc độc.”
Nghe thấy câu trả lời của Lăng Thành, ba mươi người vừa giật mình vừa tức giận mắng Lăng Thành.
Lăng Thành khẽ mỉm cười, xua tay nói: “Mấy người đừng vội hoảng sợ. Thứ mà tôi đưa cho các anh đúng là độc dược, tên của nó là thuốc Thông Thiên. Sau khi uống phải loại thuốc này, các người sẽ không trúng độc mà chết ngay. Tuy nhiên, mỗi năm các anh đều sẽ phải uống thuốc giải độc, nếu không sẽ chết một cách đau đớn, không khác gì như bị đao chém.”
Lăng Thành đã nghĩ thông suốt. Mặc dù anh và sáu môn phái lớn có quan hệ không tốt, nhưng lúc này phải xem xét trên tình hình tổng thể, và anh sẽ không đánh lén từ phía sau họ.
Về phần ba mươi người này, nếu bọn họ cứ thế trực tiếp bị giết thì thật là lãng phí, thà rằng anh thu nhận họ thành người của mình.
Lăng Thành cười nói: “Các anh không tin sao? Vậy thì bây giờ, các anh vận khí, dẫn nội lực tới huyệt Thái Dương, cảm thấy có đau không?”
Nói xong, Lăng Thành lập tức giải huyệt cho họ.
Thấy anh nói vậy, ba mươi người cũng liền bí mật thử luyện khí, biểu hiện trên mặt họ cũng nhanh chóng thay đổi.
Chắc chắn họ đã bị trúng độc.
“Nói thật với các anh, tôi là Lăng Thành, tôi sẽ không bao giờ đi theo Đại Lục Tận Thế.”
Vẻ mặt của Lăng Thành liền trở nên nghiêm trọng, anh lướt qua từng khuôn mặt đang đứng trước mình, nói từng chữ một:
“Tôi không muốn giết các anh. Vì vậy tôi cho các anh một cơ hội, đi theo tôi hoặc là chết.”
Khi nói những lời này, một luồng khí mạnh mẽ tràn ngập cơ thể Lăng Thành.
Nhất thời, ba mươi người nhìn nhau, khuôn mặt đều lộ ra vẻ do dự.
Tuy nhiên, chỉ trong vòng hai giây, đã có hai người lập tức quỳ xuống trước mặt Lăng Thành.
“Tôi nguyện ý đi theo chỉ huy Lăng Thành.”
“Tôi cũng sẵn lòng.”
Nhìn thấy có người dẫn đầu, những người còn lại cũng quỳ xuống. Rốt cuộc cũng không ai muốn chết cả.
“Tôi thề trung thành với chỉ huy Lăng Thành!”
“Tôi nguyện ý đi theo Tiểu Hầu tới chết.”
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lăng Thành liền lộ ra một nụ cười hài lòng. Anh chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên, dường như có một nguồn lực mạnh mẽ lập tức nâng họ lên.
“Được rồi, đừng gọi tôi là chỉ huy hay Tiểu Hầu gì đó. Từ nay về sau cứ gọi là anh Thành là được rồi.” Lăng Thành ra lệnh.
Anh vốn là người của Địa Nguyên Đại Lục, sao có thể dùng danh xưng của Đại Lục Tận Thế chứ.
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Các binh sĩ lần lượt gật đầu.
Đúng lúc này, anh liền nghe thấy một tiếng chửi rủa lớn, truyền đến từ cách đó không xa.
“Lăng Thành, đồ cặn bã!”
Tiếng nói vừa truyền tới, Diệu Huyền sư thái xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng. Bà ta khẽ rít qua kẽ răng, nguyền rủa Lăng Thành.
Bên cạnh bà ta, có tới hàng trăm cao thủ của các môn phái. Ngay cả Đinh Bảo chân nhân và đại sư Giác Vi cũng đều có mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!