“Ha ha, vợ của anh thật ngoan.”
Lăng Thành không nhịn được cười, đưa tay sờ lên mái tóc của Nhàn Thanh. Vừa rồi cô gọi Lăng Thành là chồng yêu, cảm thấy như chính xương cốt cùng rùng mình vì ghê rợn.
“Anh …” Nhàn Thanh ấp úng vì xấu hổ và tức giận. Cô có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới, cô sẽ thực sự gọi Lăng Thành là chồng.
“Anh còn không xuống đất ngủ đi.” Nhàn Thanh nhẹ giọng, ấm ức nói.
“Được, tôi lập tức xuống đất ngủ.” Lăng Thành cười cười, trải chăn ga gối đệm xuống đất, vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Anh hoàn toàn không giải huyệt cho Nhàn Thanh, vì dù sao kể cả bị điểm huyệt, con người ta cũng vẫn có thể ngủ ngon.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lăng Thành đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng còi đánh thức.
Tiếng còi này giống như tiếng sét đánh giữa trời quang, âm thanh trực tiếp khiến mọi người chấn động. Lăng Thành đột nhiên ngồi bật dậy, tim đập thình thịch vì sợ hãi.
Đây thực sự là tiếng còi báo thức.
Nhàn Thanh cũng đã tỉnh, gương mặt nhìn như thể kiệt sức. Cả đêm qua cô không thể ngủ ngon, bởi vì cô luôn cảm thấy Lăng Thành sẽ lợi dụng mình. Cô không biết rằng cả đêm qua Lăng Thành đã ngủ say như chết.
“Tiểu Hầu Lăng Thành, chúng tôi vào được không?” Đúng lúc này, giọng nói của hai người giúp việc từ ngoài cửa truyền đến.
“Uh, vào đi.” Lăng Thành sững sờ đứng lên.
Anh vừa dứt lời, hai người giúp việc đẩy cửa bước vào, mang theo một bộ áo giáp. Lăng Thành hiện không chỉ có một chức vụ, mà còn có một bộ giáp của riêng mình.
Sau khi phục vụ Lăng Thành mặc áo giáo xong xuôi, hai người giúp việc liền đi ra khỏi trại.
Vừa ra tới ngoài, một người liền thì thào: “Vợ chồng bọn họ cũng thật biết chơi đùa, lúc ngủ còn điểm huyệt,”
“Đúng vậy, tôi đoán vợ anh ấy thích cảm giác không thể vùng vẫy.” Người giúp việc còn lại nói.
Tiểu tiên nữ đang nằm trong trại, gần như muốn nổ tung khi nghe những lời này. Cô rất xấu hổ, cũng rất căm hận Lăng Thành, nhìn chằm chằm vào anh.
“Sao lại nhìn tôi chằm chằm vậy?” Lăng Thành cười khổ: “Hai người giúp việc đó thích nói xấu sau lưng, liên quan gì đến tôi?”
“Mau giải huyệt cho tôi trước.” Nhàn Thanh lạnh lùng nói.
Được rồi, Lăng Thành thầm nghĩ, sau đó bước tới giải huyệt cho Nhàn Thanh.
Anh để cô ngồi trên giường, bản thân bước ra khỏi lều.
Bên ngoài, tiếng trống đã vang rền.
Khoa học kỹ thuật của Đại Lục Tận Thế không phát triển nên các hoạt động chỉ huy quân đội đều dựa vào trống.
Vào lúc này, cùng với tiếng trống vang dội, những người lính của Đại Lục Tận Thế mỗi người đều cầm một thanh đao dài và một ngọn giáo, chuẩn bị tấn công thành phố Đại Phong. Khí thế thực sự khiến người khác phải sợ hãi.
Vốn dĩ Lăng Thành và Nhàn Thanh muốn tìm một cơ hội để chạy trốn, nhưng họ vừa ra khỏi lều đã nhìn thấy Hắc Bạch Song Sát mỉm cười đi tới.
“Anh Lăng Thành, cô Nhàn Thanh.”
Người áo đen cười, vỗ vai Lăng Thành: “Tư lệnh Hoàng Dung mời anh vào lều tư lệnh.”
Hai tên chết tiệt này. Lăng Thành thở dài, không biết tại sao hễ nhìn thấy bọn họ là anh lại cảm thấy khó chịu. Chỉ cần thấy hai bóng ma này là có thể biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp rồi.
Anh còn đang định rời đi, sao lại phải vào lều của tư lệnh chứ.
Tuy trong lòng không ngừng chửi thầm, nhưng trước mặt bọn họ, Lăng Thành vẫn cười toe toét: “Ha ha, lúc này tôi phải đi chiến đấu mới đúng. Tại sao Tư lệnh lại muốn tôi tới lều chỉ huy chứ?”
“Tôi không biết.”
Người áo đen dang tay nói: “Hai anh em chúng tôi chỉ tới đây truyền lời thôi. Anh Thành, xin mời.”
Nói xong, anh ta lập tức đi trước.
“Hai tên ngốc.” Lăng Thành khẽ lẩm bẩm nhìn bóng lưng bọn họ, đành phải đi theo.
Trong tất cả những chiếc lều ở Đại Lục Tận Thế, có một lều quân sự khổng lồ. Chiếc lều này được Tư lệnh và các binh lính sử dụng để bàn bạc kế hoạch tác chiến. Vào lúc này, các tướng lĩnh của Đại Lục Tận Thế đều được tập hợp trong chiếc lều lớn này.
Trong lều, Hoàng Dung ngồi phía trên, khuôn mặt lạnh lùng của cô đang cực kỳ nghiêm túc.
Các tướng sĩ phía dưới đều ngồi yên, thậm chí không dám thở mạnh. Vừa rồi, một số binh lính của Đại Lục Tận Thế đã có trận chiến đầu tiên với một số nhân sĩ của Địa Nguyên Đại Lục, kết quả cũng không mấy khả quan.
Tuy cuộc đối đầu chỉ kéo dài mười phút, nhưng cả hai bên đều có tổn thất, số lượng thương vong đã lên tới một ngàn người.
Hoàng Dung muốn chiếm được thành phố Đại Phong trong vòng ba ngày. Nhưng dựa vào tình hình hiện tại, có rất nhiều người từ khắp nơi trên thế giới đã tới đây hỗ trợ. Nếu cứ tiếp tục thế này, không biết đến khi nào mới có thể tiến vào Đại Phong?
Lúc này, Lăng Thành và Nhàn Thanh cũng đã được đưa tới lều đại quân.
“Thuộc hạ Lăng Thành, kính chào Tổng tư lệnh.” Lăng Thành cung kính chào hỏi Hoàng Dung.
Hoàng Dung khẽ gật đầu nhìn anh: “Lăng Thành, anh là người thành phố Đại Phong phải không?”
“Đúng vậy.” Lăng Thành đáp.
Hoàng Dung gật đầu tỏ ý hài lòng rồi chậm rãi nó: “Vì anh là người Đông Hải, tôi sẽ giao cho anh một nhiệm vụ ngay bây giờ. Anh sẽ dẫn theo một ít binh lính, tìm cách đi vòng về phía sau quân địch để tấn công bất ngờ bọn chúng. Nhất định phải khiến bọn chúng trở tay không kịp. Khi đó, cho dù là sáu môn phái lớn cũng sẽ hỗn loạn.”
Cái gì? Mấy người này lại ra lệnh cho Lăng Thành lén tấn công sáu môn phái lớn cùng toàn bộ nhân sĩ giang hồ ư? Phút chốc, Lăng Thành chỉ có thể sững sờ, trong lòng vô cùng phức tạp.
Tuy rằng anh có ân oán với sáu môn phái lớn, nhưng hiện tại phải đối đầu với kẻ địch mạnh từ đại lục khác tới, họ cần phải phối hợp với nhau. Làm sao anh có thể dẫn người tới đánh úp họ được.
Nghĩ đến đó, Lăng Thành liền từ chối với nụ cười gượng gạo: “Tư lệnh, tôi không muốn tấn công...”
“Anh phải đi.” Hoàng Dung lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu vô cùng dũng mãnh.
Hoàng Dung cảm thấy không vui, sao anh lại dám không nghe lệnh cô. Trong chiến trận, mệnh lệnh của cô giống như lệnh vua ban, Lăng Thành chỉ là một tên Tiểu Hầu nhỏ bé vừa được thu nạp, không thể không nghe.
Cô cau mày, lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho Lăng Thành: “Để ta nói lại lần nữa. Anh hãy dẫn theo một ít binh lính, vòng theo đằng sau, đánh lén đội quân của sáu môn phải lớn. Nhất định không được trái lệnh, mau cầm lấy lệnh bài này.”
Lúc này, xung quanh khu trại đều có kết giới, nếu không dùng thẻ bài thì không thể ra ngoài được. Nhìn thấy tấm thẻ bài, Nhàn Thanh rất vui mừng. Cô vẫn còn đang lo lắng làm thế nào mới có thể thoát ra được, bây giờ được trao cho thẻ bài, bọn họ đã có thể rời đi mà không bị ngăn cản gì.
Nhưng mà, cô không thể ngờ được, đúng lúc cô đang vui mừng, Hoàng Dung lại nhìn Lăng Thành rồi nói tiếp: “Lăng Thành, trong lúc anh đi làm nhiệm vụ, vợ anh có thể ở lại doanh trại. Thời điểm này, đây chính là nơi an toàn nhất cho vợ anh.”
Nghe đến đây, Nhàn Thanh toàn thân run rẩy, tâm trạng như thể vừa đang trên mây đã bị kéo xuống đáy vực. Cô chỉ muốn nhanh chóng quay lại Cung Phù Dung, cô không muốn bị mắc kẹt mãi tại đây nữa.
“Lăng Thành, đừng để lãng phí thêm thời gian nữa. Anh mau mặc giáp đấu, chọn chiến mã, mang theo người của anh mau chóng lên đường thôi.” Hoàng Dung xua tay nói.