“Anh muốn chết sao?” Ánh mắt của Hoàng Dung dán chặt vào Lăng Thành, nhìn anh nghiêm khắc.
Chỉ trong chốc lát, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống hơn mười độ.
Sát khí lóe lên trong mắt, Hoàng Dung nhìn về phía Lăng Thành và Nhàn Thanh, lạnh lùng nói: “Kéo hai người này đi, chặt nhỏ rồi ném xuống biển.”
Những gì người này nói thật quá hỗn láo. Miệng lưỡi giảo hoạt, còn dám đưa lời chế giễu cô, thật sự khiến cô muốn giết bọn họ ngay lập tức.
Mệnh lệnh vừa được đưa ra, Hắc Bạch Song Sát đã lập tức vọt tới, trong tay lăm lăm hai thanh đao một đen một trắng. Mũi đao sắc bén, phản chiếu ánh trăng, chuẩn bị chém về phía Lăng Thành.
Lăng Thành liền choáng váng, toàn thân chấn động. Trời đất, anh chỉ nói đùa thôi, sao Hoàng Dung lại có thể vì thế mà ra lệnh cắt cổ cô chứ. Điều này, thực sự không thể hiểu được.
“Tư lệnh Hoàng Dung, xin hãy ngừng tay!”
Vào đúng thời khắc quan trọng này, một giọng nói đột nhiên vang lên. Từ trong cabin, một người vội vàng bước ra ngoài.
Người đó chính là Giáo chủ Thông Thiên giáo.
Lăng Thành hoàn toàn sững sờ, tại sao ông lại có mặt ở đây. Ngẫm một lúc, anh liền nhận ra, có lẽ Thông Thiên Giáo cũng đã tới Đại Lục Tận Thế để nhờ cậy rồi.
Sở dĩ Trần Dung rời đảo Thông Thiên cũng vì hai lí do. Thứ nhất, là vì cô đã mang trong mình giọt máu của Lăng Thành. Còn lí do thứ hai, là vì Thông Thiên Giáo đã ra nhập Đại Lục Tận Thế, điều này đối với cô là không thể chấp nhận được.
Giáo chủ Thông Thiên Giáo bước lên vài bước, cúi đầu trước Hoàng Dung.
“Tư lệnh Hoàng Dung, mong cô hãy ra lệnh thuộc hạ ngừng tay. Người này tên là Lăng Thành, cũng là người của Thông Thiên Giáo chúng tôi.”
Thực tế thì Giáo chủ cũng rất kinh ngạc. Lần này, anh ta đi theo Hoàng Dung, mang quân tấn công thành phố Đại Phong. Thật không ngờ lại gặp phải Lăng Thành ở đây.
Thấy anh ta nói vậy, Hoàng Dung liền thở nhẹ, mặt cũng giãn ra một chút.
“Thì ra là đệ tử của ông. Nếu anh đã là người của Thông Thiên giáo, vậy tôi sẽ tha mạng cho anh.” Hoàng Dung nhìn Lăng Thành, giọng nói đầy uy nghiêm nói tiếp: “Nhưng nếu ngươi vẫn còn tiếp tục giảo hoạt, lần sau sẽ không dễ dàng thoát được như vậy đâu.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Lăng Thành gật đầu liên tục.
Trong tình huống này, anh không muốn lôi thôi, giữ được mạng là điều quan trọng nhất.
Lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói của Hoàng Dung vang lên bên tai anh: “Thấy anh còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Vũ Hầu bậc bốn, xem ra cũng là nhân tài. Hình Dao ta từ trước đến nay cầm quân, không bao giờ chôn vùi nhân tài cả. Hôm nay ta sẽ giao cho anh một vị trí chính thức trong quân đội. Hôm nay ta phong anh là Tiểu Hầu.”
Tiểu Hầu, đây là một vị trí chính thức của Đại Lục Tận Thế.
Hệ thống cấp bậc của Đại Lục Tận Thế được chia thành chín cấp, trong đó Tiểu Hầu là cấp rất thấp. Là một tướng chỉ ở cấp thứ bảy, trong quân đội có thể quản lý nhiều nhất là khoảng một trăm người.
“Cảm ơn tổng tư lệnh đã chiếu cố.” Lăng Thành có chút sửng sốt, vội giả bộ cảm ơn.
Anh đâu muốn trở thành người của Đại Lục Tận Thế cơ chứ? Hơn nữa, lại còn là một chức quan nhỏ đến vậy. Tiểu Hầu ư, thật khiến anh cảm thấy mất mặt.
Đúng lúc này, hàng ngàn con thuyền lớn của Đại Lục Tận Thế cũng đã cập bến.
“Báo cáo …”
Một người lính bước nhanh tới, quỳ trước mặt Hoàng Dung rồi cung kính nói:
“Báo cáo Tổng tư lệnh. Vừa rồi thuộc hạ đã điều tra về sáu môn phái lớn của Địa Nguyên Đại Lục. Tất cả thực lực của họ đều đã tập trung tại thành phố Đại Phong. Bọn họ đe dọa, sẽ phản kháng đến chết, nhất định không cho chúng ta tiến vào.”
“Họ có khoảng bao nhiêu người?” Hoàng Dung hỏi.
“Báo Tổng tư lệnh, quân số của họ cũng tương đương với chúng ta, khoảng gần 200.000.” Người lính kính cẩn đáp.
Hoàng Dung gật đầu. Ngay sau đó, cơn tức giận của cô lập tức tuôn trào, giọng nói của cô truyền tới tất cả những chiếc thuyền bên cạnh: “Tất cả binh lính hãy nghe lệnh. Tối nay, chúng ta hãy dựng trại gần đây, nghỉ ngơi thật tốt. Sáng mai, chúng ta sẽ tổng lực tấn công.”
“Tuân lệnh!”
Nhất thời, hai trăm ngàn binh sĩ cùng nhau hô vang, chấn động cả bầu trời.
Ngay sau đó, tất cả binh lính xuống thuyền và bắt đầu dựng trại. Mọi thứ đều có trật tự và được huấn luyện tốt.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Lăng Thành liền trở nên nghiêm trọng.
Những người lính này, có thể dễ dàng nhận ra, đã được lựa chọn cẩn thận và trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt. Thực sự rất khó để Địa Nguyên Đại Lục có thể giành thắng lợi trong trận chiến lần này.
Chỉ trong mười phút, tất cả các lều đã được dựng xong. Nhìn từ xa, hàng chục nghìn chiếc lều đã dựng kín cả khoảng đất rộng, trông vô cùng hoành tráng.
Sau đó, Hoàng Dung cùng rất nhiều cao thủ đến trung tâm khu trại, cùng nhau thực hiện thuật kết giới, bao trùm toàn bộ khu trại. Thần chú này lập tức tạo ra một lớp phòng thủ vô hình, được sử dụng để ngăn chặn các cuộc tấn công từ bên ngoài.
Không phải ai cũng có thể thi triển loại thần chú này. Ngay cả Lăng Thành cũng mới chỉ được xem những ghi chép về loại thần chú này trong sách cổ, thật không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.
Nhìn thấy kết giới được thực hiện, Lăng Thành lại sững sờ một hồi. Lúc trước, anh còn nghĩ rằng có thể nhân lúc mọi người không đồng ý, tìm cách lẻn đi. Nhưng bây giờ kết giới đã được hình thành, anh không có cách nào để trốn khỏi đây, vì bất cứ sinh vật nào chạm vào kết giới này đều sẽ lập tức bị dội ngược lại. Có thể nói, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra.
Lăng Thành khẽ thở dài, nếu vậy thì thật sự anh chỉ có thể chọn cách ngủ lại trong khu doanh trại này mà thôi. Đợi ngày mai khi hai bên đánh nhau, anh có thể rời đi.
“Anh Thành, anh làm sao vậy?” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Lăng Thành vô thức quay lại lại nhìn, không tránh khỏi giật mình. Hắc Bạch Song Sát đang đứng phía sau anh, nhìn anh mỉm cười.
Haiz, hai tên chết tiệt này. Tim Lăng Thành giật thót một nhịp, trong lòng chửi thầm. Hai người này rõ ràng đầu óc có vấn đề. Một đen một trắng cùng nhau, trông giống như hắc bạch vô thường từ âm phủ tới, thình lình xuất hiện giữa đêm không phải là đang muốn dọa người khác sợ chết hay sao.
Mặc dầu vậy, Lăng Thành vẫn cố nở một nụ cười nhẹ: “Có việc gì đâu, tôi chỉ đang nói chuyện với vợ tôi thôi.”
Nói xong, Lăng Thành nắm lấy tay Nhàn Thanh. Tiểu tiên trừng mắt nhìn anh, nhưng đương nhiên vẫn không thể rút tay ra, chỉ có thể ai oán nhìn.
“À, …” Người áo trắng cười ha hả rồi nói tiếp: “Lăng Thành, anh và vợ dù sao cũng nên ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn phải đánh chiếm thành phố Đại Phong, nhất định phải dùng nhiều sức lực. Bây giờ hai người nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, ngày mai hãy giết thật nhiều người nhé.”
“Được, tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ đi nghỉ ngơi ngay bây giờ.” Lăng Thành cố nén cười, kéo theo Nhàn Thanh đi vào trong trại. Anh thực sự không muốn phải tiếp tục trò chuyện với hai con ma này.
Lăng Thành dù sao cũng là một tướng cấp bảy, vì vậy được ở trong trại riêng. Mặc dù Nhàn Thanh không hề muốn, nhưng cô cũng đành miễn cưỡng theo vào. Dù sao cô cũng không còn cách nào khác.
Nhưng cả hai đều không ngờ, ngay khi bước vào, Lăng Thành và Nhàn Thanh đều cảm thấy choáng váng.
Trong trại có hai người giúp việc cung kính đứng bên cạnh một chiếc thùng gỗ lớn chưa đầy nước nóng. Hơi nóng bốc lên, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy dễ chịu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!