Cùng lúc đó, ở bên kia.
Núi Hoàng Long, Cổ Mộ của Triệu Vân.
Lúc này Lăng Thành cùng Nhậm Doanh Doanh vẫn khoanh chân ngồi tu luyện Vô Cực Tạo Hóa chưởng như trước.
Không thể không nói,Vô Cực Tạo Hóa chưởng này thật sự huyền diệu vô song. Mặc dù tu luyện nhiều ngày như vậy, Lăng Thành vẫn là không thể hiểu hết toàn bộ. Phỏng chừng muốn học được hoàn toàn kỹ năng này, ít nhất còn phải mất một thời gian nữa.
Lăng Thành cùng Nhậm Doanh Doanh đắm chìm ở giữa cảnh giới tu luyện, dường như đã hoàn toàn quên mình đang ở nơi nào.
Mấy ngày nay, Lăng Thành dốc lòng tu luyện. Nhưng trên giang hồ lại gió nổi mây phun. Đã xảy ra hai sự kiện lớn, làm cho người ta bàn luận không dứt.
Sự kiện thứ nhất đương nhiên là Phái Thiên Môn.
Phái Thiên Môn lấy tôn chỉ là “Thay trời hành đạo”, trong vòng vài ngày này lại diệt vài thế lực tàn ác. Trong thời gian hiện tại, ai ai cũng đều ca tụng.
Mà một sự kiện khác Nhưng trên giang hồ lại xuất hiện thêm một thế lực mới, Hoa Quả Sơn.
Thế lực này ngày càng khổng lồ, chưởng môn tên gọi là Tôn Đại Quân.
Lúc Hoa Quả Sơn mới thành lập đã có gần mười nghìn đệ tử. Có thể nói, cả giang hồ đều chấn động. Tất cả mọi người đều thấy ghen tị. Vì sao một môn phái vừa mới thành lập mà đã có tận mười nghìn đệ tử được?
Không ai biết, mười nghìn đệ tử này thật ra đều là đệ tử phái Côn Luân trước đây.
Ba an hem Lăng Thành, Tôn Đại Quân, Hề Văn Sửu sau khi tiêu diệt phái Côn Luân liền đem đệ tử phái Côn Luân bắt sống lại.
Sau đó, Tôn Đại Quân nghĩ muốn thành lập một môn phái liền vừa ép buộc vừa dụ dỗ những phái Đệ tử phái Côn Luân này. Đại đa số đều gia nhập Hoa Quả Sơn của Tôn Đại Quân.
...
Thị trấn Côn Luân.
Thị trấn nhỏ này nằm ở chân núi Côn Luân, cũng được gọi tên theo ngọn núi.
Lúc này, ở trong một khách sạn tại thị trấn Côn Luân, Tôn Đại Quân đang cùng Hề Văn Sửu ngồi ở một chỗ. Hai người đang nâng cốc ăn mừng, ở trên bàn trước mặt bọn họ đều là sơn hào hải vị.
Sau khi thành lập Hoa Quả Sơn, Tôn Đại Quân vô cùng vui vẻ. Tâm tình lúc này cũng là vui sướng nói không nên lời.
Lúc này, Hề Văn Sửu uống một ngụm rượu, cười ha hả, mở miệng nói: "Đại Quân, sao cậu lại đặt tên môn phái là Hoa Quả Sơn vậy? Ha ha, Hoa Quả Sơn. Có phải cậu định làm Tôn Ngộ Không không?"
Tuy rằng Đại Quân thành lập môn phái, Hề Văn Sửu cũng thấy thật vui vẻ. Nhưng tên Hoa Quả Sơn này thật sự rất khôi hài
Tôn Đại Quân ha ha cười, nói: "Tên Hoa Quả Sơn này là do Lăng Thành nghĩ ra. Ngày đó em cùng Lăng Thành nói chuyện phiếm. Em nói muốn sáng lập môn phái, Lăng Thành thuận miệng nói cái tên Hoa Quả Sơn. Lúc ấy em cảm thấy tên đó quá là dở. Nhưng hiện tại ngẫm lại, em lại cảm thấy tên cũng không tồi, ha ha ha."
Hai anh em nhìn nhau cười to.
"Đúng rồi." Tôn Đại Quân vỗ đùi, lấy ra di động, bực tức nói: "Mấy ngày trước em gọi điện thoại cho Lăng Thành, bảo Lăng Thành đến núi Côn Luân đi xem những thứ Hồ Kinh Dương ngầm giấu trong bảo khố. Nhưng mà Lăng Thành đâu có chịu vác mặt đến. Mấy ngày rồi vẫn không thấy tăm hơi đâu cả. Đến giờ vẫn chưa thấy đâu, gọi điện thoại cũng không thèm nghe máy."
Hề Văn Sửu cũng thở dài một hơi: "Đúng vậy, không biết thằng nhóc đó đang làm gì. Anh còn muốn cho có một bất ngờ đây."
Nói xong, Hề Văn Sửu liền cầm ra một quyển kinh thư.
Kinh thư có bìa màu xanh biếc, mặt trên viết bốn chữ cổ vô cùng rõ ràng: Thái Huyền Chân Kinh.
Đúng vậy, bản kinh thư này đúng là do Hồ Kinh Dương giấu trong bảo khố, Hề Văn Sửu tìm được
...
Gia tộc Âu Dương.
Lúc này đã vào cuối mùa thu, gió thu hiu quạnh.
Nhưng mà trong biệt thự của gia tộc Âu Dương, lại đầy không khí tưng bừng, nơi nơi giăng đèn kết hoa.
Ba ngày sau Nhưng sinh nhật của Âu Dương Mỹ Anh. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều cao thủ trên giang hồ tới tham gia tiệc sinh nhật.
Lúc này, trong phòng Âu Dương Mỹ Anh.
Trên một chiếc tủ lớn được bày biện rất nhiều mặt nạ hoàng kim. Những chiếc mặt nạ hoàng kim này đều vô cùng tinh xảo.
Lúc này nếu có đệ tử của phái Phái Thiên Môn ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì những chiếc mặt nạ này đúng là vật tượng trưng của tông chủ Lăng Vô Song. Trên giang hồ ai mà không biết, Lăng Vô Song mỗi khi ra ngoài đều nhất định phải đeo mặt nạ hoàng kim.
Ở bên giường Âu Dương Mỹ Anh còn có vài chiếc cờ Thiên Đạo Cửu Long.
Đúng vậy, Âu Dương Mỹ Anh là một người vô cùng hâm mộ phái Thiên Môn. Âu Dương Mỹ Anh rất sùng bái Lăng Vô Song. Có thể nói, nằm mơ Âu Dương Mỹ Anh cũng muốn gặp được Lăng Vô Song.
Gần đây Phái Thiên Môn lại làm ra rất nhiều chuyện oanh liệt, diệt trừ rất nhiều thế lực ác.
Âu Dương Mỹ Anh quả thực vô cùng sùng bái Lăng Vô Song. Âu Dương Mỹ Anh cảm thấy Lăng Vô Song Nhưng đại anh hùng, là hào kiệt đương thời.
Lúc này, Âu Dương Mỹ Anh cầm lấy một chiếc mặt nạ hoàng kim, cẩn thận mà lau chùi.
Ở phía sau Âu Dương Mỹ Anh là Âu Dương Chấn Nam và Giang Hạ Yến. Còn có chị gái Âu Dương Gia Linh. Ba người đều cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Mỹ Anh.
Mặt Giang Hạ Yến đầy vẻ bất đắc dĩ. Âu Dương Mỹ Anh đã vô cùng hâm mộ Lăng Vô Song đến điên cuồng. Trong phòng đều tràn ngập cờ với mặt nạ.
Sau khi Âu Dương Mỹ Anh lau xong mặt nạ liền đeo lên trên mặt, cười hì hì hỏi Âu Dương Gia Linh: "Chị Linh, chị thấy thế nào? Em đeo vào trông có giống Lăng Vô Song hay không?"
Âu Dương Gia Linh nhịn không được, nở nụ cười: "Chị cũng chưa từng thấy đại hiệp Lăng Vô Song. Hơn nữa, mặt nạ của em cũng không phải là hàng thật, đều là hàng nhái."
Nói xong những lời này, Gia Linh cũng cầm lấy một chiếc mặt nạ hoàng kim, nhịn không được liền cũng đeo lên trên mặt.
Thật ra Gia Linh cũng là người hâm mộ Lăng Vô Song. Lăng Vô Song là đại anh hùng trên giang hồ, có người con gái nào mà lại không cảm thấy hâm mộ chứ.
Âu Dương Mỹ Anh cười, khẽ thè lưỡi: "Về sau em cũng muốn trừng ác dương thiện. Nếu em có cơ hội nhìn thấy đại hiệp Lăng Vô Song, đến lúc đó nhất định anh ấy sẽ tặng cho em mặt nạ hoàng kim hàng thật."
Giọng Âu Dương Mỹ Anh đầy vẻ hờn dỗi, lại không mất đi sự đáng yêu.
Nghe được con gái cưng nói như vậy, Âu Dương Chấn Nam cùng Giang Hạ Yến nhìn nhau cười. Con gái có tấm lòng muốn trừng ác dương thiện, đây là chuyện tốt.
Lúc này, trong mắt Giang Hạ Yến hiện ra vẻ trìu mến, cười với Âu Dương Mỹ Anh hỏi: "Mỹ Anh, ba ngày nữa Nhưng sinh nhật mười tám tuổi của con. Con có mong muốn gì không vậy?."
Giang Hạ Yến vừa dứt lời, Âu Dương Chấn Nam liền mỉm cười, nói tiếp: "Đúng vậy, mười tám tuổi thì con Nhưng người trưởng thành rồi. Sinh nhật này với con có ý nghĩa rất quan trọng. Con nói đi, con có nguyện vọng gì không? Nếu bố có thể làm được sẽ nhất định đáp ứng con.”
"Thật vậy ạ?"
Nghe nói bố mẹ nói như thế, Âu Dương Mỹ Anh hoan hô nhảy nhót, lập tức nói luôn: "Con có hai nguyện vọng. Thứ nhất, con hy vọng Anh Lăng Thành có thể đến."
Đã lâu Âu Dương Mỹ Anh không được gặp Lăng Thành, cô cũng thấy rất nhớ.
Lăng Thành?
Âu Dương Chấn Nam cùng Giang Hạ Yến liếc nhau, đều nở nụ cười.
Lăng Thành là con nuôi của Âu Dương Chấn Nam, sinh nhật em gái nuôi tất nhiên là sẽ tới
Nghĩ vậy, Âu Dương Chấn Nam gật đầu, nói: "Được, được. Lát nữa bố sẽ gọi cho anh Lăng Thành của con."
"Vâng ạ." Âu Dương Mỹ Anh dùng sức gật đầu, lập tức mặt đầy vẻ khát khao, mở miệng nói: "Nguyện vọng thứ hai của con Nhưng, con hy vọng đại hiệp Lăng Vô Song cũng có thể tham gia sinh nhật của con."
Nói xong, Âu Dương Mỹ Anh gắt gao nắm chặt hai tay, nhìn Âu Dương Chấn Nam với vẻ chờ mong.
Mấy người bạn thân của Âu Dương Mỹ Anh đều là người hâm mộ Lăng Vô Song. Nếu đại hiệp Lăng Vô Song tham dự sinh nhật của Âu Dương Mỹ Anh, mấy cô bạn ấy nhất định sẽ rất ghen tị với cô cho mà xem.
Thật sự Âu Dương Mỹ Anh rất mong chờ điều này.
Chuyện này…
Âu Dương Chấn Nam sửng sốt, sau đó liền cười khổ.
Tông chủ phái Phái Thiên Môn, Lăng Vô Song là thần long thấy mặt không thể thấy đuôi. Thật sự khó có thể liên lạc với người này...
Điều này sao có thể dễ dàng thực hiện được chứ?
Không đợi Âu Dương Chấn Nam nói ra, đúng lúc này, Âu Dương Gia Linh đứng ở bên, nhịn không được bĩu môi, nói: "Em gái, Lăng Vô Song là đại anh hùng người người kính ngưỡng, em mong muốn Lăng Vô Song đến chị cũng có thể hiểu được. Nhưng Lăng Thành thì có gì mà đáng mong chứ?"
Nhắc tới này Lăng Thành, trong lòng Âu Dương Gia Linh liền phiền.
Mỹ Anh mở tròn mắt: "Anh Lăng Thành là anh nuôi của chúng ta mà. Hơn nữa, ở trong lòng em, anh Lăng Thành cũng không hề kém cạnh đại hiệp Lăng Vô Song. Chị quên rồi à? Anh Lăng Thành còn biết luyện đan đấy."
Cho tới bây giờ Âu Dương Mỹ Anh vẫn không thể hiểu được, vì cái gì mà chị gái lại chán ghét anh Lăng Thành như vậy.
Âu Dương Mỹ Anh thấy anh Lăng Thành rất tốt
Âu Dương Gia Linh khinh thường nói: "Hừ, em thừa nhận Lăng Thành là anh, chị không thừa nhận."
Dừng một lát, Gia Linh tiếp tục nói: "Lăng Vô Song và Lăng Thành, tuy rằng hai người đều là họ Lăng, nhưng một người là trời cao, một kẻ là vực thẳm. Lăng Thành sao có thể đánh đồng cùng Tông chủ phái Thiên Môn được? Cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương à?"