Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

“Thầy ơi, thầy cứ nhận em làm học trò đi mà…Xin thầy đó…”

Dương Mịch nhỏ giọng cầu xin.

Lăng Thành nghe thanh âm của cô, chỉ cảm thấy xương cốt muốn mềm nhũn. Anh thở dài một hơi, cuối cùng lựa chọn thương lượng

“Chuyện nhận em làm học trò, chút nữa lại nói. Anh hỏi em, thằng nhóc này ngạo mạn tông trúng vợ anh, thậm chí còn nói đâm chết là đáng đời. Em xem, chuyện này phải tính sao đây hả?”

Nghe vậy, Dương An không nói hai lời lập tức sải bước đi tới trước mặt Hứa Chinh.

Bốp!

Cô giơ tay, không chút báo trước giáng xuống mặt Hứa Chinh một bạt tai!

Một cái tát khiến mọi người có mặt tại nơi đó cơ hồ đều sững sờ!

Hứa Chinh giơ tay che lấy bên má vừa bị đánh trúng, vừa giận vừa sợ kêu lên.

“Chị An, chị…”

Dương An vô cùng tức giận, nhíu mày hạ giọng.

"Câm miệng! Mau đi xin lỗi!”

“Chị An…Em…”

Hứa Chinh lúc này quả thật là khóc không ra nước mắt.

Vừa rồi chính Dương An đã hứa sẽ trút giận cho mình, để cho mình hả giận. Kết quả ngược lại chính là bản thân nhận lấy một cái bạt tai trời giáng!

Rốt cuộc người tên Lăng Thành này là ai?

Trong lòng Hứa Chinh lúc này có hàng ngàn hạn vạn câu hỏi thế nhưng hắn hoàn toàn không dám mở miệng ra nói thêm lời nào.

“Cái này…tôi xin lỗi. Tôi chính là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn nhưng tôi không biết Taishan. Tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ giải quyết và đền bù việc này theo hướng xứng đáng nhất!”

Hứa Chinh gập người cúi đầu nói lời xin lỗi, dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng mới ban nãy triệt để biến mất.

Lăng Thành không nói thêm bất kỳ lời thừa thãi nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Chính. Bản thân anh cũng không muốn ở lại nơi này quá lâu, liền bước xuống lầu.

“Thầy ơi, chờ em với.”

Dương An dậm chân, lập tức đuổi theo đối phương, nhìn cô như một cái đuổi nhỏ vậy.

“Thầy ơi, thầy chỉ cần nhận em làm học trò thôi là được mà…Có được hay không…”

Dương An không ngừng xúm xít bên cạnh Lăng Thành, liến thoắng mà nói.

Thời điểm cả hai bước đến sảnh tầng trệt, Lăng Thành bị làm phiền đến mức cả đầu ong ong chỉ có thể bất lực nhận lời.

“Được, được, được. Mau nhận thầy đi!”

Nếu hôm nay tiếp tục từ chối, không chừng cô gái này sẽ đi theo mình không buông. Để thoát khỏi Dương An, trước tiên anh chỉ có thể nói câu đồng ý.

“Thật sao ạ?”

Dương An vui mừng, đôi mắt lấp lánh. Cô kích động ôm chặt lấy Lăng Thành, đặt lên má anh một nụ hôn.

“Cái gì-”

Lăng Thành đột nhiên bị hôn, đầu óc bất giác ngơ ngẩn mất vài giây. Chưa kịp phản ứng lại mọi chuyện, anh đã thấy Dương An khuỵu gối quỳ xuống trước mặt mình.

“Thầy đã nhận học trò, vậy thì học trò phải lạy trả lễ mới phải đạo.”

Nói xong, Dương An dập đầu một cái biểu thị tấm lòng. Sau đó cô cười hì hì đứng lên.

“Thầy ơi, vậy thì chừng nào thầy dạy em luyện đan vậy?”

Dương An chờ mong mỏi.

“Ngày mai chúng ta sẽ chính thức nói đến chuyện đó. Anh muốn yên tĩnh một chút, đừng đi theo anh nữa. Nếu bám theo, anh sẽ nổi giận đấy.”

Lăng Thành bất lực dặn dò, sau đó rảo bước đi nhanh ra khỏi bệnh viện.

“Học trò xin tuân lệnh! Thầy, ngày mai em chờ thầy gọi đó…Đừng quên, thầy nhất định phải dạy em cách để luyện đan…”

Dương An tủm tỉm cười. Lăng Thành ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, chỉ phẩy tay ra hiệu cho cô biết là mình đã nghe.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Tiêu Diệu Vân liền xuất hiện. Cô lo lắng hỏi thăm.

“Tình hình Giai Kỳ như thế nào rồi?”

Ôi…

Lăng Thành thở dài, gương mặt đầy vẻ chua xót.

“Hiện tại em ấy đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là bị mất trí nhớ. Giai Kỳ không còn nhớ những chuyện đã xảy ra trong ba năm vừa qua, thậm chí em ấy đã quên cả anh rồi.”

Sao cơ?

Giai Kỳ mất trí nhớ?

Biểu cảm của Tiêu Diệu Vân cứng đờ hẳn lại, cô cho rằng mình đã nghe nhầm, lần nữa xác nhận lại.

“Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy được?”

“Nhật Lên nói phần não của Giai Kỳ bị va đập mạnh dẫn tới chấn thương nghiêm trọng, vậy nên mới có chuyện cô ấy bị mất trí nhớ có chọn lọc.”

Lăng Thành lắc đầu cười khổ.

Nghe được tin tức này, trong lòng Tiêu Diệu Vân vô cùng khó chịu.

Cô cắn chặt môi, im lặng hồi lâu, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, chậm rãi bàn bạc với Lăng Thành.

“Lăng Thành, nếu có thể thì em không ngại cùng với Giai Kỳ ở cùng nhau, đồng thời chăm sóc cho anh…Anh, anh mau tìm cách giúp Giai Kỳ trở về như lúc trước đi…”

Lăng Thành ngỡ ngàng, không ngờ Tiêu Diệu Vân lại có thể nói ra những lời rộng lượng như vậy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng.

“Diệu Vân..."

Tiêu Diệu Vân hít sâu một hơi, tiếp tục nói.

“Lăng Thành, anh nhất định phải đem Giai Kỳ trở về. Cô ấy thật sự quan tâm đến anh…”

Lăng Thành dịu dàng ôm lấy Tiêu Diệu Vân, khẽ thở dài.

“Quên đi, cô ấy đã không còn nhớ tới anh nữa rồi. Anh nghĩ, đây chính là tạo hóa trêu ngươi. Anh và cô ấy đã định sẵn đời này không thể cùng nhau dắt tay suốt kiếp nữa rồi.”

“Anh…”

Nghe thấy vậy, thân thể Diệu Vân thoáng run lên, kinh ngạc nhìn Lăng Thành.

“Anh, anh quyết định buông tay Giai Kỳ sao?”

“Đúng vậy.”

Lăng Thành gật đầu, chậm rãi giải thích mọi chuyện.

“Anh đương nhiên biết Giai Kỳ đối với mình là thật lòng thật dạ. Nhưng người nhà họ Tống luôn tỏ ý thù địch với anh. Cho dù đem Giai Kỳ đoạt trở về thì đã sao, e rằng đám người kia cũng sẽ tìm đến tận nơi để gây sự. Vậy nên, buông tay chính là lựa chọn tốt nhất trong thời điểm này.”

Nghe Lăng Thành nói những lời này, Tiêu Diệu Vân thoáng mím môi. Cô thầm nghĩ, liệu đây có phải là cuộc soán ngôi nhỏ, cô từ người tình trở thành chính thất hay không…

“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Đi, anh đưa em đi ngắm biển thư giãn. Tối nay, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem phim.”

Lăng Thành dịu dàng trìu mến xoa đầu cô.

“Ừm.”

Tiêu Diệu Vân thận trọng gật đầu, không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa. Cô khoát lấy tay của Lăng Thành, hai người vui vẻ cùng nhau đi về hướng biển.

-

Bên khác, chính là gia đình họ Diệu.

Diệu Huyền sư thái mặt đầy kinh ngạc, vỗ bàn đứng dậy.

“Những gì con nói, có phải là sự thật không?!”

Diệu Huyền sư thái nhìn Huyền Tĩnh, gặng hỏi từng chữ một.

“Thưa sư phụ, đây tuyệt đối là tin chính xác. Phái Côn Luân đã bị diệt rồi ạ…”

Khi Huyền Tĩnh nói ra tin tức mình nhận được, vẻ mặt cũng mang theo biểu cảm khó mà tin tưởng nổi!

Đúng vậy, phái Côn Luân bị tiêu diệt, chuyện này đã sớm được truyền tai khắp nơi!

Môn trong sáu môn phái lớn, phái Côn Luân đã bị triệt tiêu hoàn toàn! Ai có thể tin tưởng được chuyện này cơ chứ?!

Toàn bộ khung cảnh trước Côn Luân đều mang dáng dấp tiêu điều quạnh quẽ, không có lấy dẫu chỉ là một bóng người!

Hàng vạn đệ tử xuất sắc ở trên núi Côn Luân, ngay cả người đứng đầu là Hồ Kinh Dương và gia tộc của ông ta toàn bộ đều như bốc hơi khỏi thế gian. Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác! Trên núi Côn Luân, chỉ còn lưu lại những vệt máu lớn!

Bởi Hề Văn Sửu vốn dĩ là người đa mưu túc trí, nên trước khi tấn công núi Côn Luân, ông ta đã đặc biệt dặn dò đệ tử chặn hết đường xuống núi.

Vì vậy nên tất cả những tên muốn chạy khỏi Côn Luân, đến cửa núi đều bị chặn lại, không một tên nào chạy thoát được.

Cũng chính vì vậy mà việc phái Côn Luân bị tiêu diệt đã trở thành một điều bí ẩn mãi cho đến về sau.

Không ai biết người nào đã làm ra loại chuyện này. Sự kiện phái Côn Luân đã gây ra sự chấn động đến toàn bộ mọi người! Ai nấy cũng đều khiếp sợ!

“Sư phụ, sẽ không… sẽ không phải là Lăng Thành đâu đúng không?”

Lúc này, Huyền Tĩnh khẽ nói.

Lời Huyền Tĩnh vừa nói ra, một vài đệ tử Nga Mi đều cảm thấy hai chân mềm nhũn!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!