Tịnh Lâm không khỏi nhoẻn miệng cười vui vẻ, con gái bà mất kí ức của ba năm vừa qua, quả thật đúng là chuyện tốt mà!
“Con gái, để mẹ nói cho con biết, Hứa Huy thật sự là đứa nhỏ có năng lực! Thằng bé rất xứng đôi với con! Hứa Huy vóc dáng cao hơn một mét tám, gia đình buôn bán gỗ, gia tài hơn trăm triệu!”
Tịnh Lâm nắm lấy cánh tay nhỏ gầy của Giai Kỳ, không ngừng giới thiệu
Trong lúc luyên thuyên, bà vẫn không quên lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Huy, bảo đối phương mau chóng đến bệnh viện.
Đột nhiên vào lúc này lại vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ.
“Đám người nhà họ Tống các người, mau ra đây cho tôi!”
Giữa không gian yên tĩnh tại bệnh viện, tiếng quát nạt này nghe vào đặc biệt chói tai. Mọi người trong gia đình họ Tống bước ra khỏi phường, đi đến nơi truyền đến thanh âm.
Sau khi nhìn thấy đối phương, cả một nhà họ Tống, bao gồm cả bà nội Giai Kỳ đều choáng váng.
Nơi thang máy, bóng người đi như bay, bước đến càng lúc càng gần!
Hứa Chinh!
Đối phương lúc nãy bị Lăng Thành đánh đến sưng vù cả mặt mũi, bấy giờ quay lại, ý đồ trả thù vô cùng rõ ràng
Đi bên cạnh đối phương là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người. Dáng vẻ thanh thoát, mặc quần jean đen và áo sơ mi bó sát, vô cùng gợi cảm. Đó là Dương An!
Đi theo sau Dương An có hơn hai mươi tên cường giả áo đen! Tất cả họ đều có ngoại hình cao to vạm vỡ, trên cánh tay có những hình xăm lớn, dáng vẻ hung thần ác sát.
Chính xác là sau khi Hứa Chinh bị Lăng Thành đánh liền lấy điện thoại di động ra gọi cho chị gái. Hứa Vận Hinh nghe tin em trai mình bị bắt nạt, lập tức thu xếp liên hệ với Dương An.
Hứa vận Hinh và Dương An được xem như bạn cũ. Mấy năm về trước, Hứa vận Hinh từng có cơ hội đến thành phố Đại Phong để diễn thuyết kinh doanh, tình cờ gặp gỡ và làm quen với hai chị em Dương An và Dương Lân.
Lúc này bà cụ nhà họ Lưu toàn thân run rẩy khi nhìn hơn hai mươi người đàn ông cao to ngày càng tiến sát lại gần mình! Ngay cả gậy chống cũng trụ không vững thân thể gầy yếu của bà!
Tên Hứa Chinh này…không ngờ vậy mà lại tìm tới Dương An!
Thế lực ngầm ở thành phố Đại Phong sớm đã được chia làm hai.
Hai chị em Dương An và Dương Lân chiếm phía Đông thành phố.
Trong khi đó, khu vực phía Tây do Tôn Đại Quân chiếm cứ.
Nhưng vào khoảng thời gian trước, Diệu Huyền sư thái ở phái Nga Mi đã đến Cung Diên Thành gây nên một trần náo loạn ầm ĩ. Nhiều người của Tôn Đại Quân đã chết trong tay người của phái Nga Mi. Vì vậy nên tầm ảnh hưởng của Tôn Đại Quân ở thành phố Đại Phong hiện tại không còn tốt như trước.
Dưới tình thế này, hai chị em Dương An và Dương Lân đã nhanh chóng chiếm cứ nhiều nơi mà trước đó người của Tôn Đại Quân nắm giữ.
Chỉ trong vòng nửa tháng, toàn bộ thế lực ngầm ở thành phố Đại Phong đều do Dương An và Dương Lân chiếm giữ. Có thể nói, ở tại thành phố Đại Phong này, hai chị em nhà họ Dương chính là dùng một tay để che trời!
Vì vậy, khi thấy Hứa Chinh dẫn Dương An đến, mọi người trong gia đình họ Tống mặt mày đều tràn ngập khiếp sợ.
Vừa nhìn thấy người, Hứa Chinh lập tức chỉ tay hét lớn, đầy vẻ phẫn nộ.
“Chị An, chính là bọn chúng! Chị nhất định phải thay em giải quyết mối hận này!”
Mẹ nó, cho dù bị Lăng Thành đánh đã là chuyện ban nãy nhưng hiện tại mặt Hứa Chinh vẫn đau rát không thôi, càng nhớ đến càng tức giận.
Nỗi nhục nhã này, hắn tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Dương An khẽ gật đầu, khuôn mặt thanh tú lộ ra nét dữ tợn, nhìn chằm chằm bà cụ nhà họ Lưu.
“Bà già, đám người nhà họ Tống các người được lắm, thành phố Đại Phong này là địa bàn để các người diễu võ giương oai à? Hứa Chinh bất cẩn tông trúng người nhà các người, chưa kịp mở miệng ra để bảo bồi thường tiền, các người đã vội lao vào đánh thằng bé. Ai cho các người lá gan làm chuyện đó vậy hả?”
Dương An vốn dĩ không hề to tiếng nhưng áp lực mà cô mang tới quả thật quá đáng sợ!
Nhất thời mọi người trong gia tộc họ Lưu nhìn nhau, miệng câm như hến.
Bà nội ho khan, mở miệng cười nói giảng hòa.
“Cô Dương, hiểu lầm, đây hoàn toàn chỉ là hiểu lầm thôi.”
Chị em nhà họ Dương ở thành phố Đại Phong thế lực mạnh mẽ, hô mưa gọi gió, làm sao nhà họ Tống có thể động vào họ.
Dương An khinh miệt nhếch môi
“Hiểu lầm?”
Bản thân cô và Hứa Vận Hinh giao tình đã hơn mấy năm, lần đầu tiên đối phương mới ngỏ lời nhờ cô giúp mình.
Bởi lẽ đó, ngày hôm nay Dương An âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải dạy cho người nhà họ Tống một bài học.
Lúc này đây không ít người đang đứng vây quanh xem náo nhiệt, thấp giọng bàn tán.
Gia đình họ Tống này chẳng phải bây giờ đang đi tìm chết sao.
Không chỉ đánh em trai của Hứa Vận Hinh, lại còn khiến đối phương tức giận đem Dương An đến tận nơi.
Xem ra gia đình họ Tống sắp tàn đời rồi…
Hứa Chinh siết chặt nắm tay, bất mãn quát to.
“Chị An, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa. Mau kêu bọn chúng đem cái thằng đó đánh em ngày hôm nay ra đây!”
Mẹ nó, hắn nhất định phải đánh tên kia đến tàn phế thì thôi!
Dương An khẽ gật đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn toàn bộ đám người nhà họ Tống.
“Ban nãy là ai ra tay, mau bước lên.”
“Là tôi.”
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo nam tính vang lên. Giọng nói trầm thấp quyết liệt, Lăng Thành từ phía bên kia hành lang thong thả đi đến.
Người đi bên cạnh anh chính là bác sĩ Nhật Lệ. Ban nãy trong phòng là việc của trưởng khoa, hai người đang thảo luận về tình trạng bệnh lý mà Giai Kỳ gặp phải. Nghe thấy tiếng cãi vã ngày càng to ở bên ngoài, Lăng Thành mới nhíu mày, trực tiếp đi ra.
Dương An vừa nhìn thấy Lăng Thành, thân thể mềm mại khẽ run rẩy bối rối! Ngay sau đó, cả gương mặt đều hiện rõ sự vui vẻ mừng rỡ!
Từ lần Lăng Thành đưa cho cô viên tiên đan kia, cô luôn muốn nhận Lăng Thành làm thầy thế nhưng đối phương vẫn luôn từ chối!
Thời điểm Lăng Thành tổ chức lễ thành hôn, anh đã bị Diệu Huyền sư thái đánh đến mức bị trọng thương. Dương An nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, vậy mà không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây! Bất luận như thế nào, hôm nay cô nhất định phải thuyết phục được Lăng Thành nhận mình làm học trò.
Tuy nhiên, bà cụ nhà họ Tống vừa nhìn thấy Lăng Thành đi tới liền vội chống gậy lên.
“Cô Dương, chính là Lăng Thành, người này ra tay đánh Hứa Chính! Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Tống chúng tôi cả…”
Bà cụ vừa dứt lời, Tống Tử Ngôn cùng những người khác lập tức gật như giã tỏi.
“Đúng vậy cô Dương à, tìm thì phải tìm cho đúng người, Lăng Thành mới là người đánh Hứa Chính…”
“Cô Dương muốn xử lý đứa con rể nhà chúng tôi như thế nào cũng được, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản.”
Giây phút nước sôi lửa bỏng, người nhà họ Tống đều hận không thể lập tức phân rõ mới quan hệ với Lăng Thành.
Lăng Thành đúng là cái tên rác rưởi, gây ra chuyện thì thôi đi, còn làm liên lụy tới nhà họ Tống nữa cơ chứ. May mắn là, Giai Kỳ đã quên mất Lăng Thành rồi.
Nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mắt, Nhật Lệ tràn ngập lo lắng, vội vã kéo ống tay áo Lăng Thành nói nhỏ.
“Anh Thành, anh mau rời khỏi đây đi…”
Bên kia có hơn hai mươi cường giả, một mình Lăng Thành làm sao có thể đối phó được!
Điều khiến Nhật Lệ không ngờ đến chính là người nhà họ Tống thật sự quá mức nhẫn tâm, giờ phút này chưa gì đã vội vàng rũ bỏ mối quan hệ.
Lúc này, Tống Tử Ngôn liếc mắt nhìn Nhật Lệ, không vừa ý nói.
"Bác sĩ Nhật Lệ, hi vọng cô đừng dính líu tới chuyện này.”
Lăng Thành, cậu dám khiêu khích, đánh em trai Hứa Vân Hinh đến mức này, cậu đáng phải chết!
Bên cạnh đó, bọn họ cũng rất lo lắng nếu như Lăng Thành bỏ chạy, vậy chẳng phải sự tức giận của Dương An sẽ chuyển đến lên người bọn họ sao.
“Chị An, chính là tên này. Em muốn hắn cả đời phải ngồi trên xe lăn!”
Lúc này Hứa Chinh ngay lập tức xác nhận thân phận của Lăng Thành, trực tiếp chỉ tay và đối phương, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sự căm phẫn!
“Đối phương là người đã…đánh em?”
Dương An bấy giờ dường như mới nhận thức được mọi chuyện, nhẹ giọng hỏi lại.
Hứa Chinh điên cuồng gật đầu.
“Đúng, là nó, chính là tên đó!”
“Nếu anh ta là người đánh em, chị không thể giúp được.
Dương An lạnh lùng buông lời, sau đó vui vẻ bước đến bên Lăng Thành, ôm lấy cánh tay anh, trên mặt tràn ngập ý cười. Cô giống như đang làm nũng, khẽ nghiêng đầu kêu lên một tiếng nho nhỏ.
“Thầy ơi!”
Cái quái gì!
Khi nghe thấy Dương An gọi Lăng Thành, tất cả mọi người đều há hốc mồm sững sờ, hoàn toàn không thể tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Dương An gọi Lăng Thành là thầy?!
Cả hành lang bỗng chốc rơi vào im lặng.
Ngay cả Nhật Lệ đứng ở phía sau cũng bất ngờ đế ngây ngẩn cả người.
Cô nhìn bóng lưng Lăng Thành không chớp mắt, người đàn ông quả thật là thâm sâu khó đoán! Mọi người chẳng ai có thể nhìn thấu được anh ta!
Nhưng lúc này, Lăng Thành chỉ có thể bất lực nhìn Dương An, ý tứ cự tuyệt
“Anh đã nói với em như thế nào? Trước khi anh đồng ý, đừng tùy tiện gọi anh là thầy, chưa kể hơn nữa anh đã gật đầu nói nhận em làm học trò bao giờ đâu…”
Dương An này, xem chừng là muốn học luyện đan tới điên rồi đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!